Trong phòng khám, Ân Âm cố gắng kiềm chế sự kích động cùng phấn khích, cô nói ra chuyện hôm nay Cố Gia Mộc chơi đàn dương cầm và nói chuyện cho bác sĩ Lâm biết, cuối cùng cô hỏi: — "Bác sĩ Lâm, tình trạng của Mộc Mộc có được cải thiện không?"
Bác sĩ Lâm gật đầu mỉm cười: — "Nếu thật sự như lời cô nói, vậy thì tình huống của cậu bé quả thật đang chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa còn tốt hơn so với tưởng tượng, xem ra mấy ngày nay mọi người đã phối hợp trị liệu rất tốt".
Bác sĩ Lâm thật sự rất ngạc nhiên, ông biết đứa bé Cố Gia Móc này tuy là tự kỷ nhưng lại có IQ rất cao, những đứa trẻ thế này thường có tài năng đặc biệt ở một số phương diện nào đó. Không ngờ tài năng của Cố Gia Mộc lại là âm nhạc. Hơn nữa đứa bé này bây giờ đã biết nói chuyện, cũng là một niềm vui ngoài ý muốn. Điều này thật sự liên quan chặt chẽ đến những nỗ lực của cha mẹ.
"...cứ tiếp tục trị liệu phục hồi chức năng như lúc trước, cậu bé thích chơi đàn thì cứ để cậu bé chơi, việc này sẽ giúp ít cho tình trạng của cậu bé".
Ân Âm và Cố Thế An ở lại nghe tư vấn một ít thông tin thật kỹ càng rồi mới dẫn theo Cố Gia Mộc rời khỏi. Trên đường trở về cả hai đều rất hạnh phúc, bởi vì họ đã thấy hy vọng trong tuyệt vọng. Với niềm hy vọng đó, họ sẽ tiếp tục cố gắng không chùn bước.
Vân Mạn Mạn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467664/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.