Bóng dáng của Cố Thế An đã sớm biến mất khỏi tầm mắt cô ta. Cô ta chợt nhận ra mọi chuyện vừa rồi chẳng qua là do mình si tâm vọng tưởng mà thôi. Cái gì mà con của cô ta và Cố Thế An, ngay cả nhìn anh còn chẳng thèm liếc mắt một cái thì làm sao có thể có con với cô ta.
Vừa nghĩ đến đây thì tâm trạng của Vân Mạn Mạn lại không tốt, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Vân Mạn Mạn gọi điện xin nghỉ đi theo phía sau Ân Âm và Cố Thế An. Cô ta đi theo đến tận cửa bệnh viện. Vân Mạn Mạn cau mày: — "Bọn họ đến bệnh viện làm gì? Chẳng lẽ là ai bị bệnh? Hay là đến thăm bệnh nhân?"
Mặc kệ như thế nào Vân Mạn Mạn vẫn tiếp tục đi theo. Cố Thế An và Ân Âm cũng không biết cô ta theo dõi mình, sự chú ý của bọn họ đều đổ vào Cố Gia Mộc. Trên đường đến bệnh viện Ân Âm đã nói cho Cố Thế An chuyện xảy ra ở trung tâm nghệ thuật hôm nay.
"...Thế An, anh chưa từng thấy lúc con trai mình chơi đàn dương cầm, nếu không anh cũng sẽ ngớ người giống như em, thầy giáo kia nói con trai của chúng mình chính là thiên tài". — Đôi mắt của Ân Âm giống như dòng nước mùa thu sáng ngời, cô phấn khích kể lại chuyện hôm nay: — "Đúng rồi, còn có một chuyện nữa..."
Cố Thế An ôm con trai, kéo áo gió ra một chút ôm đứa nhỏ vào trong lòng, tránh cho cậu bé bị gió thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467660/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.