Cả hai cùng nhau lên đường. Lúc này tính hiệu GPS trên vòng tay của Liên Kiều cũng đã được khôi phục. Gg map giúp họ tìm được đường ra khỏi khu rừng đi vào đường đèo trên vách núi.
"Cẩn thận nha Hàm".
"Dạ!!".
Cô bé ngây thơ tội nghiệp, đôi mắt cứ đờ đẩn như đang lạc trong thế giới mộng mị nào đó. Đi được vài đoạn thì cơn đau đầu lại tái phát. Diệu Hàm nằm lăn lộn trên nền đất, miệng sùi bọt mép dữ dội.
Liên Kiều vốn đã không nhìn thấy gì. Chỉ đành dựa theo trực giác mà xử lý. Vì lúc nhỏ có theo bà học y nên những chuyện như này đối với cô khá dể dàng.
Dùng một miếng vải nhét vào miệng của Diệu Hàm. Sau một lúc ngưng co giật, lưỡi sẽ không bị cơn co giật làm đau. Trong lúc đó, cô dùng sức kìm chặt hai tay của Diệu Hàm lại để ổn định mạch đập của tim.
Chỉ là một đoạn đường 10 cây số, nhưng cô đã làm đi làm lại như vậy hết 17 lần. Thử tưởng tưởng xem, những ngày trước không có Liên Kiều.Diệu Hàm đã phải kiên cường như thế nào!?.
Phía trước là đoạn đường dốc nhanh nhất để xuống đường quốc lộ. Diệu Hàm hiểu chuyện nắm chặt tay của Liên Kiều để không phải làm cô phiền lòng.
Bước từng bước xuống bậc thang dày. Liên Kiều cảm thấy mừng rỡ khi đặt bàn chân xuống nền đan bằng đá cán mõng quen thuộc. Cô chạy một mạch về phía trước:
"Quay về rồi, cuối cùng cũng về lại thành phố!!".
"Hay quá , ăn kẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-toi-lam-thien-kim-danh-da-ngan-nguoi-ghet/3318172/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.