Đắc Vũ chóng mặt, hình ảnh trước mắt anh mờ dần rồi ngã khụy xuống đất vì kiệt sức. Mấy ngày nay lao lực quá độ để ổn định lại kinh tế cho tập đoàn T&L làm anh hôm mê sâu.
Khi nhận biết được cũng là ba ngày sau đó rồi. Anh tỉnh lại, trước mắt là gương mặt quen thuộc. Đắc Vũ mơ hồ gọi:
"Kiều em quay về rồi sao?".
"Đắc Vũ!? Anh tỉnh rồi hả? Anh Vũ!!".
...
Đắc Vũ giật mình ngồi bật dậy. Đầu đau như búa bổ. Ôn Nhu vừa trấn an vừa lấy trong túi áo ra một viên thuốc màu xanh lá. Màu sắc giống hệt ống xilanh đã từng tiêm cho anh, giục anh mau uống hết.
Thuốc đi vào cơ thể thì được hấp thụ nhanh chóng. Cơn đau đầu cũng biến mất. Và tình cảm dành cho Liên Kiều trong Đắc Vũ cũng biến mất một cách tự nhiên.
Quản Gia hay tin anh tỉnh dậy thì cho người gọi bác sĩ vào. Sau vài phút thăm khám thì kết luận bệnh tình không có gì nghiêm trọng. Nên nghĩ ngơi nhiều một chút.
Nói xong, quản gia cùng bác sĩ rời đi. Ôn Nhu cũng không cảm thấy có gì lạ nên đành quay lại chăm sóc Đắc Vũ tận tình.
Mặc khác, Quản Gia đã đưa mẫu nghiệm lấy từ hai ống xilanh kia đưa cho bác sĩ kiểm nghiệm. Hai mươi bốn giờ sau mới có thể có được kết quả.
Còn về chuyện tìm kiếm Liên Kiều. Trong suốt ngày hôm đó, Ôn Nhu luôn trực chờ hai bốn trên hai bốn khiến cho Quản Gia không hề có không gian riêng để bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-toi-lam-thien-kim-danh-da-ngan-nguoi-ghet/3318171/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.