Để chúc mừng việc này, Lăng Thiên dẫn Vi Nhã đi chơi ở quanh phố. Cô nàng rất phấn khích vì từ khi ở trong bệnh viện, cô chưa từng ra ngoài. Thế giới bên ngoài đối với cô vô cùng lạ lẫm: Ồn ào, náo nhiệt,... Lăng Thiên nhắc nhở cô phải theo sát hắn, không được chạy lung tung. Vi Nhã gật đầu rồi tiếp tục lượn hết hàng này qua quán nọ.
Đang tung tăng dạo bước, bất chợt cô dừng lại trước cửa rạp chiếu phim.
Lăng Thiên lập tức theo sát cô: “Sao thế?”
“Chỗ này…” Vi Nhã ôm đầu gục xuống, hai tay vô thức che lấy đôi tai, hai mắt nhắm chặt lại, “Không sao!”. Rõ ràng cô chưa từng rời khỏi bệnh viện, tại sao cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, hơn nữa bản thân cô lại muốn bài xích nó?
“Đi tiếp thôi!” Vi Nhã nhất quyết vượt qua rạp chiếu phim đi dạo quanh phố.
Lăng Thiên giữ tay cô lại, quàng lên vai cõng cô lên: “Nên nghỉ ngơi thôi!”. Lúc về hắn phải kiểm tra cho cô thêm lần nữa.
Cũng đã xế chiều, Lăng Thiên đưa Vi Nhã tới một cửa hàng đồ ngọt, gọi hai đĩa bánh kem dâu tây cùng hai cốc trà đào. Đang chuẩn bị thưởng thức thì điện thoại của Lăng Thiên reo.
“Em ngồi đây ăn bánh nhé, tôi đi một lát”.
Vi Nhã gật đầu. Lăng Thiên liền rời khỏi để nghe điện thoại.
Là đám Trần Uy.
“Lão đại, bên em đã tìm được manh mối rồi. Trên một tờ báo địa phương có kể lại, khoảng hai năm trước, một người đàn ông nói mình là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716629/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.