Lăng Thiên bất chợt không nói được gì.
Đúng vậy! Là hắn không nhận ra sự khác thường của Vi Nhã, nên mọi chuyện mới đi tới bước này.
“Tôi biết chuyện này là lỗi của tôi! Nhưng tôi muốn tiếp tục làm bác sĩ chủ trị cho cô ấy! Tôi đảm bảo việc giống như vậy sẽ không xảy ra nữa!”.
Viện trưởng nhướng mày: “Cậu chấp niệm với cô bé ấy như vậy sao? Tại sao?”.
Lăng Thiên ánh mắt kiên định, lại có chút man mác buồn: “Tôi vốn dĩ tới đây đều vì cô ấy”.
Viện trưởng bất giác nhớ lại. Vào bữa tiệc hôm đó, hắn nói: “Vì trả nợ ân tình!”. Không ngờ tới là cô bé này.
Ông nhìn Lăng Thiên rất lâu, cười thấp một tiếng: “Được thôi! Nếu cậu có thể thương lượng được với bác sĩ Phụng Hi, tôi sẽ đổi ca này cho cậu”.
“Được!” Dù thế nào hắn cũng không thể để Vi Nhã ở gần Phụng Hi.
[Chủ nhân, người tự ti sao?] Hệ thống trêu đùa.
Câm miệng, hệ thống như ngươi biết cái gì?
[Nếu không thì tại sao người lại sợ Phụng Hi? Dù sao hắn cũng chỉ là một nhân vật ảo. Đợi ra ngoài chẳng phải ký chủ vẫn sẽ là của người sao?] Hệ thống không sợ chết nói.
Người phụ nữ của ta, từ thân đến tâm đều phải thuộc về ta.
Hệ thống thật muốn nhổ vào.
Không hiểu ký chủ tại sao lại thích loại người này nữa!
- ----------------
Lăng Thiên bước vào phòng làm việc của Phụng Hi, liền thấy Vi Nhã đang ngồi cùng hắn.
Vi Nhã vẫy tay:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716630/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.