Lăng Thiên bàng hoàng đến bật cả người dậy. Hắn gắt lên: “Mấy người làm việc kiểu gì vậy? Sao tự dưng lại mất tích?”.
Bác sĩ Phùng liền kể lại: “Tôi cũng không biết. Chỉ biết tối hôm qua cô ấy còn ở đây, đến sáng nay điều dưỡng đem thuốc tới thì cô ấy đã mất tích rồi!”.
Lăng Thiên nôn nóng hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”. Không biết cô ấy có thể đi đâu?
Bác sĩ Phùng nói với vẻ chán nản và mệt mỏi: “Chưa đủ 24 tiếng nên cảnh sát chưa xếp vào vụ án mất tích!”.
Chết tiệt!
Lăng Thiên liền lái xe về bệnh viện. Hắn liền gọi điện thoại cho một người.
“Giúp tôi tìm một người, là nữ, 17 tuổi. Tôi sẽ gửi ảnh qua!”.
Về tới bệnh viện, thấy một số người đang nháo nhác đi tìm, Lăng Thiên liền chạy thẳng tới giường bệnh cô nằm.
Quần áo chăn màn được sắp xếp gọn gàng, ngoài ra không có dấu hiệu bất thường.
Chẳng phải cô đã hứa với hắn sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ hắn về sao?
Lăng Thiên hiện tại vô cùng lo lắng và phẫn nộ.
Lo lắng không biết cô một thân một mình ở bên ngoài có chuyện gì không?
Phẫn nộ vì cô không nghe lời hắn.
Cô ấy từng nói từ lúc nhận thức được thì mình đã ở đây!
Không biết cô ấy có thể ở đâu!
Phụng Hi vừa mới đi thăm khám buổi sáng, đi qua phòng bệnh, liền chuyến hướng bước chân hỏi thăm: “Có tung tích gì chưa?”.
Bác sĩ Phùng chán nản lắc đầu.
Lăng Thiên bỗng dưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716628/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.