Thiên đường địa ngục, ranh giới tưởng chừng lớn nhưng lại mỏng manh như một sợi dây. Bạn có thể là một người xứng đáng ở nơi thiên đường, nhưng chỉ cần một cái trượt chân là bạn sẽ rơi vào nơi tận cùng địa ngục. Nếu không tra có ai biết vị Tề thiếu gia kia lại là một kẻ phong lưu bậc nhất chứ? Mà phong lưu dụ dỗ ai không làm, lại dám duỗi bàn tay bẩn tới nhà họ Thẩm. Mặc dù trong chuyện đó Đào Ứng Sương bỏ ra không ít công sức để dụ dỗ Thẩm Miêu Thanh, nhưng cũng phải có cả tên Tề Tử Hằng đứng sau hỗ trợ mới thành công. Nhưng mà, bằng cách thức mượn đao giết người, chỉ trong tích tắc đã khiến Tề Tử Hằng lao đầu xuống địa ngục. Cách làm này Giang Thiến thực sự phải cúi đầu nể phục, tặng cho tổng tài nhà mình 10986 điểm khen ngợi. Chu Ninh dùng cái bút gõ gõ vào tập tài liệu, nhàn nhạt nói: "Còn nữa, nhớ khi bàn giao tài sản phải gọi bà mẹ kế tốt bụng của tôi lên chứng kiến nghe chưa?" Chu Ninh tưởng tượng khuôn mặt bà ta lúc đứng nhìn đống tài sản mình mơ ước nhiều năm bỗng biến thành bọt biển, cả đời không thể nào chạm được chắc sẽ hài hước lắm đây. “... Vâng, vậy bà ta đi đâu?” Với việc mà Đào Ứng Sương đã làm cộng thêm rắp tâm của bà ta, cô có thể thẳng tay đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Thẩm mà không phải nhìn trước ngó sau. “Bà ta vẫn sẽ là mẹ kế của tôi như cũ, cứ để bà ta tiếp tục ở lại biệt thự nhà họ Thẩm, tuy nhiên hãy thu hết toàn bộ thiết bị điện tử trong nhà, cộng cả những thiết bị bà ta dùng để liên lạc hãy tịch thu toàn bộ đi. Sau đó lắp camera theo dõi khắp nơi, phái người tới trông coi căn biệt thự thật cẩn thận, không được để bà ta bước ra ngoài dù chỉ là nửa bước."
Chu Ninh đẩy đẩy gọng kính, không phải Đào Ứng Sương muốn nhà họ Thẩm sao? Vậy thì cứ để bà ta trông coi nó cả đời này đi! "..." Một mình trông coi cả toàn biệt thự to đùng nhưng trống rỗng, đã thế mọi việc làm sinh hoạt bên trong còn bị theo dõi sát sao như vậy, không có chút tự do nào, đã thế trên đầu còn treo sẵn một cây đao. Thẩm Tổng à, chẳng lẽ cô muốn bức điên một người sống sờ sờ như Đào Ứng Sương sao? Đây chính là cái gọi giết người một cách vô hình chân chính đó sao! Giang Thiến thầm châm cho Tề Tử Hằng và Đào Ứng Sương một ngọn nến cầu nguyện thay họ. Sao họ lại dại dột vậy chứ, đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội Thẩm Tổng, coi như một đời sống đến đây là đủ. Giờ thì tốt rồi, cả hai người đều phải xong đời rồi đó. Thuỷ Như Khiêm vẫn luôn ngồi bên cạnh nghe Chu Ninh và Giang Thiến đối thoại, từ đầu đến cuối anh vẫn im lặng không nói lời nào. Mặc dù anh không biết nguyên nhân hậu quả là gì, nhưng dựa vào cuộc nói chuyện thì anh có thể đoán ra ít nhiều cô đang nghĩ cách đối phó với người khác, trong đó một người là mẹ kế của cô. Và người còn lại, Tề gia? Tay Thủy Như Khiêm lại siết chặt thành quyền, người cầm quyền đứng đầu nhà họ Thẩm có hôn ước với đại thiếu gia nhà họ Tề, đây là chuyện mà bất cứ ai ở đế đô cũng biết. Cũng vì thế mà có không biết bao nhiêu người hâm mộ, cũng như ganh tị với Tề Tử Hằng vì có một vị hôn thê có bối cảnh hùng hậu như vậy. Bởi chỉ cần cưới Thẩm Miêu Thanh, không cần bỏ ra chút công sức phấn đấu nào cũng có thể có đủ tài phú và địa vị mà người bình thường có dùng cả đời cũng khó mà tưởng tượng ra được. Nhưng hiện giờ, thứ lấp đầy suy nghĩ của Thủy Như Khiêm không phải tài phú hay địa vị, mà chính là vị hôn phu kia của cô. Nếu cô đã có hôn phu rồi thì tại sao còn cố tình trêu chọc đùa giỡn anh vậy chứ? Có phải cô chỉ muốn giỡn vui anh thôi không?
Hay là vị Thẩm Tổng này lại muốn cờ đỏ trong nhà chưa ngã đã muốn phất cờ tung bay bên ngoài? Ha, trong mắt Thủy Như Khiêm lại hiện lên sự châm chọc. Quả nhiên là do anh si tâm vọng tưởng, loại người như anh còn mong nhận được sự thật lòng của người ta sao? Thủy Như Khiêm ơi Thủy Như Khiêm, hết lần này tới lần khác bị phản bội, vậy mà mày vẫn chưa chịu rút kinh nghiệm cho chính mình sao? Anh trước giờ luôn nghĩ bản thân đã đủ lạnh lùng kiên định, những lần bị phản bội trước, ngoài sự thất vọng ra thì anh càng lúc càng lạnh nhạt, thờ ơ với mọi thứ hơn. Nhưng lần này, không hiểu sao anh lại có cảm giác đau đớn như nhen nhóm trong lồng ngực. Cảm nhận được sự nhói đau ấy, tay Thủy Như Khiêm bỗng run lên. Sự khác thường của Thủy Như Khiêm vẫn chưa hề bị đám Chu Ninh nhận ra. Lúc này, Giang Thiến nhớ lại chuyện dưới sự thao túng của tổng tài nhà mình, chuyện rơi xe lần trước đã bị đảo ngược hoàn toàn. “Thẩm Tổng, cảnh sát đã thả tin tức chuyện đại thiếu gia nhà họ Thủy đột nhiên mất tích là do bị người xấu bắt cóc, chứ không phải cố tình lẩn trốn như mọi người nghĩ. Hơn nữa, bên phía cảnh sát cũng nói với cánh nhà báo là cậu anh ta cố tính giao dịch với nhà họ Thủy, sau đó dùng danh nghĩ của cô để giao tư liệu cho cảnh sát. Kim Ca cũng đứng ra "làm chứng" rằng đêm đó cậu Thủy đây không có mặt ở hiện trường. Nhưng mà, cảnh sát hy vọng cô và cậu Thủy có thể đến cục cảnh sát một chuyến để làm rõ mọi chuyện hơn, cũng thuận tiện cho họ ghi chép rõ ràng quá trình vụ án. Như vậy có thể khiến cậu Thủy hoàn toàn dứt ra khỏi vụ án này, không bị liên quan gì đến nữa." Chu Ninh nhàn nhạt gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía Thuỷ Như Khiêm đang rũ đầu suy nghĩ gì đó bên kia, từ tốn nói: "Ngày mai tôi với anh sẽ tới cục cảnh sát một chuyến, anh có vấn đề gì không?" ====== Khiêm: Thì ra em đang đùa giỡn tôi?! Ninh: ...Tôi không có, đừng đổ thừa linh tinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]