Chương trước
Chương sau
Bọn họ hoàn toàn có khả năng chơi chết hai kẻ đó một cách dễ dàng, nhưng nhà họ Doãn lại sợ nếu làm vậy sẽ ảnh hưởng tới Chu Ninh, khiến cô lại làm gì chuyện gì đó tổn thương chính mình.
Mà người nhà họ Doãn cũng cảm thấy có lẽ cô đã phát hiện ra điều gì đó, nên mới dẫn đến những hành động khác thường đó của cô.
Chỉ là từ trước đến nay sự kiêu ngạo trong cô rất mạnh, cô không muốn nói bất kể chuyện gì, tất cả đều âm thầm giấu vào lòng, để đến khi mọi chuyện đẩy lên đến đỉnh điểm, sức chịu đựng vượt quá ngưỡng, hại bản thân bị nghẹn cho gần chết, đến mức tự làm hại chính mình.
Cũng vì như vậy, để Chu Ninh không làm tổn thương chính mình thêm lần nào nữa, do dự nhiều lần nhà họ Doãn chính thức đưa ra quyết định theo dõi chặt chẽ Đào Ứng Sương và Tề Tử Hằng, tạm thời không ra tay với bọn họ.
Chỉ có điều, bọn họ lại không biết nói chuyện này với Chu Ninh kiểu gì, chỉ sợ cô nghe xong sẽ không chịu nổi.
Cho đến ngày hôm qua, nhà họ thấy Chu Ninh bỏ công bỏ sức đi cứu Thủy Như Khiêm, bọn họ thi nhau vui mừng nghĩ cô đã thông suốt nên chuyển hướng sang thích người con trai khác.
Mặc dù sự thay đổi này của cô nhanh đến mức khiến bọn họ hơi khó thích ứng một chút, nhưng tất cả đều có chung suy nghĩ chỉ cần cô dời lực chú ý khỏi người tên cặn bã kia cũng là tốt rồi, ít nhất cô sẽ không phải chịu đau khổ hay khó chịu vì điều gì nữa, tuy thân phận của Thủy Như Khiêm có hơi...
Mà bà cụ Doãn cũng không phải loại người cổ hủ quan trọng mấy việc địa vị cao thấp, chỉ cần nhân phẩm của đứa trẻ kia không đáng lo ngại, bà cụ sẽ vui vẻ chúc phúc cho cả hai.
“Sức khỏe của cậu Thủy đây đã tốt hơn chút nào chưa?"
“Cảm ơn lão phu nhân quan tâm, bà gọi tên tôi là được rồi."
Bà cụ Doãn nghe xong liền nở nụ cười hiền hậu, sau đó được cháu dâu của mình đỡ đến ngồi chiếc ghế cạnh mép giường Chu Ninh: "Tiểu Khiêm, nếu cháu cần gì cứ thoải mái phân phó các y tá ở đây, không cần phải khách sáo đâu."
“Dạ hiện giờ cháu rất ổn, làm phiền lão phu nhân lo lắng rồi."
Bà cụ Doãn cười gật đầu, xong, bà quay lại nhìn về phía đứa cháu ngoại mà bản thân hết lòng yêu thương kia nói: "Tiểu Thanh, hôm nay đôi tay và chân còn thấy không ổn chỗ nào không?"
“Không có, bà ngoại đừng lo.”
“Haiz, cháu đó, sau này không được chạy ra ngoài làm loạn như thế nữa đâu nhé."
“Vâng, bà ngoại." Nói ra lời này Chu Ninh cũng không có áp lực gì mấy, thực sự trước giờ cô đâu có làm loạn gì chứ, tất cả lại tại đồ hệ thống rác rưởi kia hại cô.
Hoàn Khố Thiếu Gia: "..."
Bà cụ Doãn vỗ nhẹ mấy cái vào mu bàn tay cô, thở dài nói:
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng cố chấp gánh vác một mình. Tuy bà ngoại đã già, nhưng chuyện đứng ra làm chủ cho cháu thì vẫn thừa sức. Vậy nên cháu phải chăm sóc tốt bản thân, hễ cháu mà có mệnh hệ gì, thân già này làm sao mà sống nổi, bà biết phải ăn nói với mẹ cháu dưới kia thế nào đây."

Bà cụ Doãn vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, chỉ một cái chớp mắt Chu Ninh lập tức bật còi báo động, cô nhìn về phía chị dâu đang đứng đó, ngỏ ý nhờ vả chị mau mau trấn an bà cụ.
Có lẽ là vì trong phòng vẫn còn một người nữa, nên bà cụ Doãn cũng kìm nén bản thân rất nhiều.
Mãi đến khi bà cụ đi ra ngoài, Chu Ninh mới dám thả lòng người, vậy là một kiếp nạn đã qua. Tay cô giật giật, cô muốn lau mồ hôi lạnh trên thái dương.
Nhưng với chức vụ bậc thầy của vai ác thì động tác này có hơi quái, không thể làm.
Chu Ninh quyết định giữ dáng vẻ nghiêm trang ngồi trên giường tiếp, nhìn bộ dạng đó của cô Thủy Như Khiêm buồn cười nhưng lại không dám cười.
Hoàn Khố Thiếu Gia: "..."
Ước gì bà cụ Doãn có thể ở đây thêm một lúc lâu nữa!
“Đồ hệ thống rác rưởi độc ác!"
"..."
Tiêu rồi, quên không cắt đứt liên hệ giữa hai người!
Không, để nó giải thích một chút, thật ra nó chỉ muốn Tiểu Bảo Bối có người thân chăm sóc, trò chuyện mà thôi, tin nó một lần được không?
Anh anh anh ~
Chu Ninh bình tĩnh đẩy đẩy gọng kính, một ngày nào đó cô sẽ cho thứ rác rưởi kia về đoàn tụ với mẹ nó.
Rác rưởi có cha không có mẹ thật quá đáng thương, làm một thanh niên ba tốt cô phải thành toàn cho nó mới được.
Lúc này Hoàn Khố Thiếu Gia chỉ biết trốn trong góc run bần bật, thật ra nó không muốn mẹ nó một chút nào cả!
……
“Thẩm Tổng, đây là số giấy tờ cần cô xem qua và ký tên."
Giang Thiến cầm một tập văn kiện đi vào, ánh mắt cô ấy khẽ liếc qua Thủy Như Khiêm đang ngồi bên kia, quả thực người đàn ông này trông vô cùng tuấn mỹ.
Ít nhất thì trong tất cả những tên con trai cô ấy đã gặp qua từ trước tới giờ thì anh vẫn là số một, chưa một người nào thắng nổi dung mạo xuất phàm kia của anh.
Vốn là người luôn theo chủ nghĩa cái đẹp, cô ấy thật không ngờ người có tính tình lãnh đạm như Thẩm Tổng đây cũng có ngày trùng quan nhất nộ vi lam nhan*.
(*) trùng quan nhất nộ vi lam nhan: câu này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh. (Ở đây ý nói Chu Ninh vì Thủy Như Khiêm mới dùng tới quân đội.)

Trước đó lúc báo tin cho Thẩm Tổng, thấy cô vẫn bình tĩnh như nghe chuyện cổ tích Giang Giang Thiến vốn tưởng sếp nhà mình thật sự không để ý đến thiếu gia nhà họ Thủy.
Hóa ra là cô đang chờ ngày phóng đại chiêu.
Vậy mà dám gọi điện thẳng cho thiếu tá Doãn điều động quân đội đi cứu người, ngoài nói cô trâu bò thì còn có từ nào để diễn tả đúng nữa đây?
“Đem qua đây đi."
Chu Ninh gập quyển sách lại, nhận tập tài liệu từ tay Giang Thiến. Cô rút đống giấy tờ bên trong ra, vừa ký vừa hỏi: "Cậu tôi đã đưa đồ cho cô chưa?"
“A?” Nhất thời Giang Thiến chưa kịp phản ứng lại.
Chu Ninh ngước mắt nhìn cô ấy một cái, ánh mắt mỏng lạnh lãnh đạm kia lập tức làm chỉ số thông minh của Giang Thiến online.
“À vâng... Đúng vậy, Doãn lão phu nhân sợ cô chịu đả kích nên đã kêu tôi khoan hãy nói chuyện này với cô."
Nhưng mà quả thực, là do bà cụ Doãn quan tâm nhiều nên đâm ra sợ hãi nhiều, đối với những chuyện xấu xa mà hai người kia ngấm ngầm làm từ trước tới giờ tổng tài nhà cô ấy đã nắm rõ trong lòng bàn tay từ lâu rồi.
Chu Ninh quay chiếc bút máy trên tay, từ tốn nói: “Gửi mấy thứ kia đến cho Tề Gia Tống, để ông ta nhìn cho kỹ."
Trong sách có nói: Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha.
Tề Tử Hằng làm chuyện xấu, vậy thì để cho cha con nhà anh ta tự dạy dỗ nhau, cô không rảnh để đi giáo dục con cháu hộ đám người nhà họ Tề.
“… Vâng!”
Giang Thiến giật mình một cái, quả không hổ danh Thẩm Tổng, đối phó với kẻ thù chẳng khác nào gió lớn quét lá rụng, không một chút lưu tình.
Cô không trực tiếp đi tìm Tề Tử Hằng tính sổ với anh ta, mà lại chuyển toàn bộ đống nồi đen đó cho nhà họ Tề tự xử lý.
Với đống văn kiện này, chỉ cần đám người nhà họ Tề không phải dạng thiểu năng trí tuệ thì ắt sẽ biết xử lý sao cho hợp lý.
Hơn nữa qua đánh giá, ông Tề không chỉ không ngốc, mà còn là người rất khôn khéo. Thẩm gia ông ta đã không đắc tội nổi rồi, huống hồ đây là Doãn gia.
Nếu muốn giữ lại cái danh Tề gia, thì nhất định phải đưa ra quyết định vứt bỏ Tề Tử Hằng, dù không muốn cũng không thể làm trái. Nếu không, cả gia tộc của ông ta sẽ bị chôn vùi xuống vực thẳm hết.
Lại nói, tuy hiện giờ thông tin truyền ra ngoài công chúng nắm bắt nhà họ Tề chỉ có mỗi Tề Tử Hằng là đại thiếu gia, nhưng nếu xét từ nhiều khía cạnh thì con riêng của ông Tề không phải ít. Ông ta không thiếu con trai, vậy nên không có lý do nào để ông ta dùng cả gia tộc chỉ để giữ lại một thằng con trai trong số nhiều thằng con trai khác.
Về phần Tề Tử Hằng, Giang Thiến cũng đã gặp qua vài lần, năng lực thế nào cô ấy tạm thời không muốn bàn đến, nhưng nhìn qua cũng đủ thấy anh ta là một kẻ có nhiều dã tâm.
Nếu anh ta thực sự bị đuổi ra khỏi Tề gia, đã vậy còn bị đứa con riêng của cha mà trước giờ mình luôn khinh thường giẫm đạp lên thì, đoán chừng anh ta sẽ tức ói máu mà chết.
Mà đấy chỉ là một phần nhỏ của vấn đề. Tề Tử Hằng đắc tội với Doãn gia, Thẩm gia, sau đó lại bị Tề gia trục xuất ra khỏi gia tộc. Cả kể có trâu bò đến cỡ nào đi chăng nữa thì đế đô này cũng không có đất cho anh ta dung thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.