Khoé miệng Thủy Như Khiêm giật giật, anh có cảm giác sau lưng mình đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc. Tiếng vỡ vụn trong lòng lại vang lên lần nữa, nếu cô cứ như này mãi thì có độc thân cả đời cũng là xứng đáng!
“Tại sao cô lại coi trọng tôi như vậy? Người như tôi thì có chỗ nào đặc biệt đâu chứ?”
Thủy Như Khiêm vẫn không tin cô là người như vậy, anh không tin cô sẽ dễ dàng để mắt, hay coi trọng một đứa con riêng mãi mãi không thể lộ mặt ra ngoài ánh sáng như anh.
Chu Ninh khẽ cau mày, cô không hiểu cơ sở gì đã dẫn đến vấn đề này? Tại sao quay đi quay lại cuối cùng vẫn là về một câu hỏi nhỉ?
Nhưng, “Có, rất đặc biệt.”
Đó là trong thế giới này chỉ có anh là người có giá trị tín ngưỡng, còn lại tất cả những người khác dù thân phận có cao quý đến đâu cũng không thể có.
Thủy Như Khiêm lại siết chặt tay thành nắm đấm lần nữa, một đứa con riêng bị cả gia tộc ruồng bỏ, một thằng tay trắng như anh thì có gì mà nói là đặc biệt chứ?
“Có phải vì ngoại hình của tôi, khuôn mặt của tôi đặc biệt hơn, đẹp hơn so với người khác đúng không?”
Chu Ninh từ tốn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt vẫn còn miếng dán băng keo cá nhân kia, khuôn mặt anh vẫn hơi sưng sau vụ xô xát lần trước, cô khẽ đẩy gọng kính, nghiêm túc nói: “Tôi dễ nhìn hơn anh đấy!”
Đừng tưởng chỉ mỗi anh mới có ngoại hình, có khuôn mặt đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-thu-tuc-tu-thien-cua-vai-ac/1148886/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.