Chương trước
Chương sau
Thủy Như Khiêm vẫn rũ mắt như cũ, anh cũng không trả lời.
Chu Ninh: “…”
Chẳng lẽ vai ác đang cảm động đến mức không nói nên lời rồi sao?
Mà cũng đúng thôi, cô đã hao tâm tổn sức nghĩ đủ cách giúp anh tẩy trắng mà, dùng hết khả năng để biến anh từ một tên đại ác ma thành một cậu bé đáng thương trong mắt tất cả mọi người.
Chu Ninh đẩy gọng kính, sau này cô sẽ dạy dỗ vai ác thật tốt, dưới sự chỉ đạo của cô vai ác chắc chắn sẽ trở thành một thanh niên ba tốt hoàn toàn.
Ây da, cô cũng xúc động vì sự lương thiện của mình quá đi.
Hoàn Khố Thiếu Gia cố nín cười, nó đang tự nhủ thầm Tiểu Bảo Bối nhà nó thật tự tin quá nha!
Chỉ có điều, thông minh sắc bén như cô còn chưa phát hiện ra hơi thở trên người vai ác sắp muốn ngưng tụ lại thành khí lạnh bay khắp căn phòng này sao?
Rốt cuộc cô nghĩ kiểu gì mà lại biến tấu thành vai ác đang cảm động không nói nên lời vậy chứ?
Thật là mệt tâm với cô gái này mà!
Trái ngược với Chu Ninh, Giang Thiến lại phát hiện ra sự khác thường của Thủy Như Khiêm rất nhanh. Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói gì thì đã bị tổng tài nhà mình sai ra ngoài chạy vặt.
Giang Thiến khóc một dòng sông, đáng ra cô không nên làm thư ký. Cũng may là cái chân cô cũng không phải dạng còi cọc yếu ớt, chứ nếu không chắc chết trước sự giày vò của tổng tài đại nhân mất.

Mà dường như Chu Ninh thật sự không nhận ra Thủy Như Khiêm có sự khác thường, ngay sau khi Giang Thiến rời đi cô vẫn rất bình thản, tiếp tục mở sách ra đọc.
Nhất thời, gian phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Thủy Như Khiêm có cảm giác như anh đang đứng trước một cái vực sâu, mà chỉ cần sơ suất một chút sẽ rơi xuống vực đó và không bao giờ ngóc đầu lên được. Hai tay anh nắm chặt thành quyền, cặp mắt phượng đẹp kia không ngừng quay cuồng, bên trong chứa đầy sự hắc ám đến rợn người.
Đột nhiên, anh xốc chăn lên, anh muốn rời khỏi cái nơi khiến anh áp lực, khiến anh phải khuất nhục này ngay lập tức, bởi anh sợ nếu tiếp tục ở đây anh sẽ không nhịn được mà rơi vào bước đường đồng quy vu tận với cô mất.
Nhưng đáng tiếc, Thủy Như Khiêm vừa đặt chân xuống đất thì lập tức ngã nhào xuống nền nhà lạnh giá kia.
Vì vụ bắt cóc kia mà chân anh bị thương rất nặng, chỉ vài ngày ngắn ngủi đương nhiên sẽ không thể khôi phục lại hoàn toàn được, vậy nên nó không đủ lực để chống đỡ cơ thể cao lớn này của anh.
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Thủy Như Khiêm trở nên trắng bệch, anh hận cảm giác bật lực này đến tận xương tủy.
Nhưng anh không cho phép bản thân trở nên tệ nạn như vậy nữa, anh không muốn để cô thấy anh bất lực, anh không muốn sự tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp thêm nữa.
Anh dồn hết sức chống hai tay xuống đất, chịu đựng sự đau đớn thấu tim từ chân truyền đến, chậm rãi đứng lên, mùi máu tươi bao vây chóp mũi như muốn nhắc anh bản thân hiện giờ vô dụng đến cỡ nào.
Thái dương toát đầy mồ hôi, mặc dù cơn đau như muốn đâm thủng xương cốt anh, nhưng Thủy Như Khiêm vẫn kiên trì đứng lên.
Nhưng mà, kết quả của sự kiên trì đó cũng chẳng hơn gì hai chữ thảm hại. Khi anh cố gắng nhấc chân đi được bước đầu tiên thì, một tiếng phịch, hai chân vô lực, cả người anh lại ngã nhào ra đất thêm lần nữa.
Thủy Như Khiêm nhắm nghiền hai mắt, trong đầu anh bắt đầu vang lên những lời nói trào phúng châm biếm của đám người kia.
Một thằng con riêng như anh chẳng khác gì đám chuột cống bẩn thỉu sống chui rủi trong các rãnh nước, cả đời không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ cần hễ trồi lên khỏi mặt đất là sẽ bị đuổi đánh vì sự dơ bẩn, vậy nên đừng vọng tưởng được chạm vào ánh sáng.
Vậy là anh phải chịu cảnh để người ta giẫm đạp lên mình cả đời này sao?
Trái tim Thủy Như Khiêm lúc này như muốn toát ra hơi lạnh, nó không khác gì một hầm băng.

Ha ha, ngoài chuột không thể lộ mình ra ngoài ánh sáng thì còn có cả... Loài rắn độc!
Từ hôm nay trở đi...
Phanh!
Không phải mặt đất cứng rắn nữa, mà là một cái ôm ấm áp.
Thủy Như Khiêm đột nhiên mở mắt ra, đôi đồng từ đen láy kia co rút lại. Sự lạnh lùng băng giá, sự tàn nhẫn vừa muốn xâm nhập trái tim anh đột nhiên như muốn bỏ chạy khỏi anh, lúc này, trái tim anh đang run rẩy thay anh.
"Hành động này của anh là muốn nói anh ghét bỏ hai cái chân vướng bận sao? Vì ghét nó nên muốn hủy hoại nó đúng không? Anh có cần tôi giúp hủy hoại cùng không?"
Giọng nói mỏng lạnh không gợn sóng lọt vào tai Thủy Như Khiêm, câu nói đó rõ ràng không có chút dịu dàng nịnh bợ nào, thậm chí còn mang tính chất đe dọa nhưng không hiểu sao, chỉ với câu nói đó đã phá vỡ tấm lá chắn trong lòng anh rồi.
Nét mặt Thủy Như Khiêm có chút biến đổi, vừa như muốn giãy giụa, nhưng cuối cùng lại chẳng thể làm gì.
Đột nhiên, Thủy Như Khiêm dùng sức nhào lên phía trước, đẩy cô ngã xuống nền đất, còn anh thì ghé sát trên người cô.
Giờ khắc này, anh cố khắc chế mình không được cảm thụ sự mềm mại dưới thân, cặp mắt phượng của anh đỏ hồng, ẩn chứa bên trong đầy rẫy sự phẫn nộ, dường như đôi mắt ấy đang gào thét với cô.
“Thẩm Miểu Thanh, rốt cuộc cô muốn làm gì? Chẳng lẽ đùa giỡn tôi vui lắm sao? Tại sao lại muốn bức tôi chứ? Rốt cuộc trong mắt cô tôi là gì hả? Một món đồ chơi sao? Có phải cô coi tôi là một món đồ chơi có thể chơi đùa tùy ý không hả?"
Chu Ninh: “……”
Não có vấn đề thì phải đi uống thuốc, vật cô ra đây làm gì?
Nếu không phải dưới sàn nhà có trải thảm thì chắc eo cô đã gãy lâu rồi.
Đã thế còn rống to kêu to, có phải là đang thấy yết hầu ở yên một chỗ vướng bận quá, nên không cần nữa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.