Vậy nên.... Lam Tuyết đã mò được một thứ vô cùng kì quái dưới đáy sông Vong Xuyên.
Một khúc xương!
Hỏa Tịch phân tích《Công nhận là lượng ma khí của nó rất dồi dào. Nhưng mà... cô tìm được thứ này là gì vậy》
"..."
Lam Tuyết ném bay khúc xương.
Chứ không phải thứ này dùng để trấn áp à. Mặc dù từ khi đặt chân đến thế giới này ta đã cảm nhận được sức mạnh của nó. Nhưng thứ này vô hại, hơn nữa lượng ma khí của nó chỉ đủ để duy trì sông Vong Xuyên mà thôi.
Nếu không phải thì... cất về chỗ cũ!
《Ký chủ, ngài có biết thứ ngài vừa cầm đủ để gây nên một trận gió tanh mưa máu không. Sức mạnh của nó đủ để hủy diệt một thế giới!》
Sợ gì, mất cái này thì vẫn còn cái khác.
《Cô tưởng thế giới là đồ chơi à. Mất cái này vẫn còn cái khác!》 Không biết cái tư tưởng của Đại thần nhiễm bệnh từ đâu ra không biết.
Hỏa Tịch offline.
Lam Tuyết: "..."
Lại Offline, nói không được lại offline, cãi nhau với nó không được cũng offline.
Mà lời ta nói mất giá đến thế sao. Bổn tọa rớt đến nỗi một cái thế giới mà cũng không tạo được sao?
Hừmmmmmm.
Lam Tuyết ôm gối sang phòng Mặc Nhiễm!
Mặc Nhiễm: "..." Gì nữa, gì nữa!
Lam Tuyết : Bỗng nhiên nhìn thấy sự phòng bị trong mắt hắn.
"Yên tâm, ta không ăn thịt huynh đâu mà sợ!" Lam Tuyết cười hiền.
"Vậy nàng ôm gối sang đây làm gì?" Mặc Nhiễm ho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-thien-nguyet-lam-tuyet/2817087/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.