Lam Tuyết mù mịt đứng trong thời không, vẻ mặt vô cùng bơ phờ.
Bơ phờ cái con khỉ, tự nhiên sao ta lại ở chỗ này, gốc cây yêu quý của ta đâu?
Hỏa Tiểu Tịch, nơi này là nơi nào?
《Ngài còn nhớ tên tôi sao, tên tôi là Hỏa Tịch》 Hệ thống vui mừng.
Lại đánh trống lảng.
Quan trọng là, tại sao ta lại ở đây, trói buộc linh hồn là cái quỷ gì, thành công ký kết là sao, ta có bàn giao cái quái gì đâu?
《Đại thần à, bây giờ khoa học công nghệ tiên tiến nhiều rồi. Không phải cứ có 'nhỏ máu' thì mới kí kết được đâu, một từ thôi cũng được mà!》
Lam Tuyết nhớ đến từ 'Có' mà mình nói lúc ấy!
"..."
Hình như bản tôn vừa mới lấy đá chọi chân mình thì phải.
Đâu có, ta có nói gì đâu, ngươi nhầm người rồi!
《Đại thần tam giới, tuyệt đối không nói hai lần》
Lam Tuyết lật bàn: Nói gì thì nói tiếp đi!
《Hiện tại tôi vừa mới thức tỉnh, chưa đủ năng lượng để hoạt động hệ thống, ngài giúp tôi hoàn thành các nhiệm vụ, tôi giúp ngài tìm người. Nhiệm vụ hoàn thành, đường ai nấy đi!》
Lam Tuyết: "..." Ai, muốn về nhà!
...
"Cộc cộc"
Lam Tuyết lờ đờ tỉnh dậy, cả người ê ẩm, đầu thì đau như búa bổ, yếu ớt gọi hệ thống.
《Truyền tải nhiệm vụ, thành công. Nhiệm vụ chủ chốt: Khôi phục thế giới》
《Đại thần à, truyền ngài đến đây làm tôi cạn năng lượng rồi, bây giờ phải đi sạc, có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-thien-nguyet-lam-tuyet/2817089/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.