Lam Tuyết: "..."
Hỏa Tiểu Tịch, ngươi đợi ta chơi chết thẻ người tốt rồi chúng ta làm lại vị diện.
《Đại thần!》
《Thở dốc, bình tĩnh, chúng ta là những người cao quý, không cần làm mấy việc tốn sức. Chấp nhặt với mấy bọn không biết trời cao đất dày là gì như thế này!!!》
Cho dù không chết thì cũng phải chơi què hắn.
《Nếu làm lại, chúng ta sẽ lại phải đi cứu hắn từ tay Phong thần, lại phải kéo hắn về. Ngài nghĩ mà xem, sẽ rất mệt đó》
"..."
Ngươi nói nghe cũng hợp lý.
Nể mặt ngươi chưa lừa ta lần nào, nghe lời ngươi lần này vậy.
《...》Nó cũng chưa hề lừa cô lần nào mà...
"Ọc ọc ọc..." Đúng lúc quan trọng, cái bụng không khách khí mà kêu lên vài tiếng phản đối.
Lam Tuyết: "..."
Mặc Nhiễm: "..."
Bây giờ mới nhớ ra từ hôm qua đến giờ mình chưa ăn cái đếch gì. Trời cũng xuất hiện ánh hoàng hôn rồi kìa.
Mấy hôm hắn đi, ta toàn là ăn quả chua rau dại ngoài đường.
Mặc dù là thần linh nhưng ta vẫn cảm thấy đói mà.
"Ngươi biết nấu ăn không?"
Mặc Nhiễm suy nghĩ một chút, rồi mới cẩn thận trả lời: "Không...không biết!"
Lam Tuyết chuyển người, quay ra đằng sau, tặng cho Mặc Nhiễm một cái lưng bạc trắng.
Mặc Nhiễm: "..."
Gì vậy?
Làm như kiểu ta ngược đãi ngươi vậy.
Từ nhỏ tới giờ ta chưa từng ăn cơm của đám người phàm, làm sao mà biết nấu ăn được.
Để người của mình không bị đói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-thien-nguyet-lam-tuyet/2817063/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.