Bên trên giường có một ít đồ đạc không thuộc về mình, Mặc Nhiễm gạt nó vào cái chăn, gấp lại.
"Ngoáp..." Lam Tuyết thở một hơi khá dài, đôi mắt mèo nhấp nhá buồn ngủ, mềm oặt.
Cả người không có sức sống bò toài cả ra giường. Suýt chút rơi xuống dưới đất.
Mặc Nhiễm không khách khí ấn cô về trên giường.
Đối với chuyện cô tự tiện rời miếu Mộc thần để đi tìm hắn, liệu có phải ngốc hay không nữa.
Có lẽ là ngốc thật!
Mặc Nhiễm ngẩng đầu, ánh nắng phản chiếu trong mắt hắn chi chít cây cối, nhuộm thành mảnh sắc thái tuyệt đẹp.
...
"Viết thương của ngươi khỏi rồi"
Lam Tuyết chọc chọc từ đằng sau lưng hắn, Mặc Nhiễm đau đến cau mày. Suýt nữa không khống chế được mà nội thương mất.
May hiện tại bên cạnh cô là hắn.
Mặc Nhiễm kéo tay Lam Tuyết ra vứt bỏ không chút lưu tình. Lông mi tuyết trắng dày rung rung, ánh mắt lại lạnh băng không chứa chấp chút tình cảm.
Lam Tuyết giật mình.
Xem xét hắn lại một lần.
Giật mình lần hai.
Nhìn kĩ lại lần nữa.
Giật mình lần ba.
Mặc Nhiễm bị sờ đến ngu người: "..."
"Tốt, không có vấn đề gì về tâm thần. Coi như có thể cứu chữa. Ha Ha ha ha ha..."
Thừa dịp Mặc Nhiễm không phản ứng, Lam Tuyết hơi nghiêng người. Cởi áo hắn ra thử.
"Tốt, cái này cũng lành lại rất nhanh"- Lam Tuyết xem xét lại một hồi, băng vải trước kia cô băng cũng không biết hắn tháo ra từ khi nào, nhưng làn da trắng cũng không để lại sẹo.
Cô giơ tay nhéo nhéo, bấy giờ Mặc Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-thien-nguyet-lam-tuyet/152119/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.