Hứa Lan Chu ngồi trên ghế,hắn vừa múc từng muỗn nhỏ bỏ vào miệng,vừa xem xét vết phỏng với vết bị dao cứa trên tay của Ên.
"Hậu đậu thế." Chỉ hâm với cắt thôi mà đã như thế này rồi,không biết cưới về rồi có làm ăn được gì không nữa.
Ên vẫn cười rạng rỡ,y biết anh ấy chỉ mắng y như vậy thôi chứ thật ra anh ấy thương y lắm,nếu không anh ấy cũng sẽ không dịu dàng mà băng bó cho y như vậy.
En ngoan ngoãn xòe hai bàn tay có chút chai sần cho hắn, đợi chờ hắn băng bó ngón tay lại cho mình.
"Lần sau em muốn đích thân vào bếp. Em muốn nấu cho anh một bàn cơm thịnh soạn." En nhìn hắn với đôi mắt sáng rực,háo hức cùng mong chờ xen lẫn sự chiếm hữu ẩn giấu trong đôi mắt đã thuần đỏ.
En muốn có một gia đình,một gia đình thực thụ,với những thứ mà Hứa Lan Chu đem lại cho y,bấy nhiêu đó vẫn là chưa đủ. Đối với y mà nói,y muốn chiếm lấy hắn cho riêng mình.
Anh Lee thích một đứa trẻ ngoan,biết vâng lời. Y sẽ là đứa trẻ đó,y sẽ cố gắng làm một đứa trẻ ngoan.
Hứa Lan Chu vỗ nhẹ vào đầu y,nói là vỗ nhưng lại giống như vuốt ve hơn.
Hứa Lan Chu bình thản đáp: "Được."
Đợi đến khi hắn ăn xong, Èn liền xung phong mà cầm đồ dọn xuống. Thành thục đến nỗi,Ocebean Vehert phải trợn trừng cả mắt nhìn Ên.
Trong lòng Ocebean Vehert thầm nghĩ,có lẽ việc này đã diễn ra quá nhiều lần,chính vì vậy nên cũng không có ai cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644868/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.