Hứa Lan Chu lơ lững đứng trên một xác chết, hắn âm trầm nhìn cái xác vừa bị hắn chém thành hai nửa, không có gì khác thường, nhưng hệ thống lại không tính điểm cho hắn.
Sắc mặt hắn trầm xuống nhìn lên thanh tiến độ,hệ thống chắc chắn sẽ không tính sai và nó cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ có thành vi xảo trá. Như vậy,vấn đề chỉ có thể là xác chết đó thôi.
Hứa Lan Chu là một người rất rất là kĩ tính. Chính vì vậy, dù chỉ là một dấu vết nhỏ,hay những chuyện mà người khác chẳng bao giờ để ý,hắn ngược lại sẽ để ý tất cả. Bề ngoài hắn vờ như không quan tâm đến, nhưng bên trong hắn đã ghi nhớ lại cả ngàn cả vạn lần để tránh mắc những sai làm không đáng có. Chính vì thói quen này mà khi thanh tiến độ không tính điểm cho mình, hắn liền trở nên nghi hoặc.
Sóng biến dập dền nhấp nhô một cách nhẹ nhàng,hắn cứ nhìn chăm chú vào xác chết đó mãi,để cho chắc ăn,hắn còn dùng Huyết Trường Dạ mà chọc vào nó vài nhát, nhưng cũng không phát hiện được gì bất thường.
Thấy không có gì kì lạ ở nó nữa,hắn mới từ bỏ mà nghoảnh mặt đi ,hắn đã tính di chuyển sang nơi khác để xử lý những cái xác còn lại. Nhưng hắn chỉ vừa quay đầu,thì bỗng một cơn gió rét thổi luồng qua cổ hắn. Cơn gió đó mang theo sát khí dày đặc khiến cho Hứa Lan Chu theo cảm tính của cơ thể mà quay người chém nhanh một kiếm về phía sau rồi nhảy lùi lại.
Cái xác đổ sầm xuống mặt nước,bảng hệ thống vẫn không tính điểm.
Hứa Lan Chu nhìn về hướng cái xác đang chậm rãi hợp lại một lần nữa,con ngươi hắn trở nên sâu hút.
Lời nguyền của Ronaflay Liao chính là sự bất tử,những ai từng chạm vào đồng vàng và khiến cho đồng vàng ghi nhận người đó làm chủ,thì người được đồng vàng ghi nhận sẽ được bất tử vĩnh hằng.
Ha...Vậy ra đám bị giết không phải là cướp biển mà chúng chỉ đơn thuần là xác chết.
Hứa Lan Chu liếc mắt nhìn đến nó. Còn đây, mới chính là cướp biển thực thụ.
Xác chết đó hợp thể lại với nửa phần bị cắt xong, nó đứng dậy,dùng bàn tay đã mục đến chỉ còn mỗi xương trắng mà vuốt cái mớ tóc bù xù ra đằng sau,để lộ ra nửa khuôn mặt đã bị thối rửa.
Nó đột nhiên tự lẩm bẩm một mình.
"Còn tưởng là sẽ giết được rồi chứ."
Hứa Lan Chu hạ mắt nhìn nó,cách hòn đảo không xa,hắn đã muốn mở ra một con đường máu để dẫn dắt tất cả bọn họ, nhưng có lẽ là không dễ rồi đây. Vì Huyết Trường Dạ đã chém nó ra làm hai nửa, nhưng nó cũng chẳng hề hấn gì.
Nếu như những đường kiếm bình thường không thể giết chết nó được. Vậy...hắn sẽ cho nó một cái chết dằn xé,giày vò nó một cách thống khổ.
Khuôn mặt Hứa Lan Chu lạnh tanh khi hắn nhìn đến nó. Hắn nghiêng đầu, lạnh nhạt nói: "Xác chết thì không thể nói chuyện được đâu." Rồi hắn mỉm cười một cách quỷ dị.
Giữa mặt biển, Hứa Lan Chu đứng trên một xác chết nghiêng đầu rồi mỉm cười,nụ cười ghê rợn của hắn làm cho cái xác chết đang đứng trên một cái xác khác đối diện cũng phải rùng mình.
Cái xác thầm nghĩ,dù gì thì nó cũng bất tử, tên đó có chém thế nào đi chăng nữa cũng chẳng nhằm nhò gì với nó cả,nên nó vẫn dương dương tự đắc,cho đến khi con mắt treo lòng thòng nằm ngoài hốc mắt của nó nhìn đến thanh kiếm trên tay người trước mặt, nó vô thức muốn lùi lại.
Thanh kiếm trên tay hắn từ màu bạc cũ kĩ dần dần trở nên đỏ thẫm ,trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện những âm hồn đang gào thét đau đớn muốn thoát ra nhưng không thể nào thoát được,con mắt trên cán kiếm run rẩy kịch liệt,nó thấy con mắt đó đang nhìn đến nó,đảo lên đảo xuống liên tục như muốn bay đến chỗ nó vậy.
Xác chết nghĩ, nếu như tên quái vật này không phải là đang cầm thanh kiếm trên tay,thì có khi thanh kiếm đó đã phóng thẳng qua đây rồi.
Nó nhìn những âm hồn đang hét thất thanh như muốn dùng hết lục phũ ngũ tạng ra để cầu cứu, lần đầu tiên nó cảm thấy sợ hãi. Suốt 50 năm,nó chưa từng như vậy.
Đột nhiên nó muốn chạy,khi nó vừa quay đầu tính nhảy xuống đáy biển,thì một luồng khí lạnh toát đã bất hình lình luồng qua lưng nó, làm nó cứng người, làm cách nào cũng không di chuyển được. Bên tai nó vang lên âm thanh như của ma quỷ...
"Chạy cái gì,không phải mày bất tử sao?" Hứa Lan Chu mỉm cười nhìn cái xác đang định nhảy xuống biển,con ngươi màu xanh lục bảo híp lại,đôi mắt hắn tựa như đang phát sáng, đem lại nguồn áp bức khiến người khác phải kiên dè.
Tay trái Hứa Lan Chu nắm chặt cái đầu bấy nhầy máu và nước biển lẫn lộn,tay còn lại cầm Huyết Trường Dạ đang hưng phấn như điên,hình ảnh giống như một bộ phim kinh dị bị cấm chiếu.
Cái xác run lên dữ dội,nó giữ lấy tay Hứa Lan Chu, muốn giải cứu cái đầu của mình khỏi bàn tay tàn nhẫn của hắn.
Nhưng nó càng giãy giụa,hắn lại càng siết chặt. Sự kiêu căng tự đắc của nó đã biến mất hoàn toàn,thay vào đó là sự sợ hãi từ tận sâu đáy lòng.
Nó ngước khuôn mặt bị thối rữa một bên lên,con ngươi nó co lại,muốn cầu xin hắn: "Xin...xin hãy tha..." Nhưng nó còn chưa nói xong, Hứa Lan Chu đã lạnh lùng siết chặt đầu nó,tàn nhẫn mà cắt vào cổ nó một đường sâu hoắc.
Những âm hồn trên thân kiếm vừa chạm vào xác thịt,chúng liền thi nhau mà cắn xé,gặm nuốt cái xác ừng ực khiến cho nó đau đớn cầu xin hắn một cách tuyệt vọng, nhưng chỉ sau vài phút, tiếng cầu xin đã mất thẳng, giờ đây chỉ còn lại tiếng la hét đầy đau đớn, thống khổ của cái xác.
Hứa Lan Chu mặt không đổi sắc nhìn nó. Qua thêm vài phút,cái xác đã ngừng ngọ nguậy.
Sau đó, cửa sổ hệ thống đã tức thì mà bật lên.
[ Hệ thống thông báo: Bạn đã tiêu diệt +1 xác chết. ]
( Tiến độ hoàn thành: 151/300.]
Hứa Lan Chu hờ hững nhìn thông báo được phát ra.
Khi nhìn thấy thông báo của hệ thống,hắn lại hạ mắt liếc nhìn những âm hồn đang vùi đầu vào cái xác mà ngấu nghiến,đầu hắn liền nhảy ra một sáng kiến cực kì thú vị.
Hứa Lan Chu đổi tay cầm Huyết Trường Dạ,hắn xoa bóp cánh phải của mình, mắt nhìn về đám xác chết đang dồn sức bơi về phía hòn đảo. Bọn nó nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi,con nào con nấy đều cảm thấy sợ hãi.
Bọn nó không muốn đánh nhau với hắn một chút nào cả. Nhìn thảm trạng của tên xác chết vừa nãy thì liền biết,chết rồi mà vẫn còn phải làm thức ăn cho những âm hồn bị giam cầm trên thân kiếm,như vậy cũng thảm quá đi!
Hứa Lan Chu vừa nghĩ ra sáng kiến có thể giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn, nhưng hắn còn chưa động thủ,thì đã nhìn thấy bọn xác chết đó đã chia năm sẻ bảy mà bỏ chạy tứ tung hết.
Hứa Lan Chu có chút buồn bực,phải mà chúng không chạy thì hắn đã có thể kết thúc nhiệm vụ rồi. Chỉ cần những xác chết đó cứ như trong phim mà dồn lại thành một quần thể,và hắn cũng chỉ cần chém ra một sóng kiếm, bọn chúng nhất định sẽ chết hết,nhiệm vụ của hắn cũng sẽ được hoàn thành. Nhưng bây giờ chúng đã chạy hết rồi,hắn lại phải đi giết từng con một, thật sự rất bực.
Hắn thở dài một hơi,cũng không phải là không được. Chỉ cần hắn siêng năng một chút...ừm một chút thôi.
Một chút cái con khỉ! Ông đây giết hết 151 con rồi,vẫn còn 149 con nữa mới hoàn thành nhiệm vụ!
Ông đây cũng là người chứ đâu phải là siêu nhân đâu!!
Hứa Lan Chu liếc mắt về Benelly,thấy đam người Maricus và Vissali đang nhìn mình, hắn xùy một tiếng cáu kỉnh rồi xoay người tiếp tục di chuyển đến hòn đảo. Hừm có nam chính bảo vệ nên mấy người đó sẽ không sao đâu, nam chính mạnh lắm nên hắn có thể trông chờ vào anh ta được,hắn còn phải làm nhiệm vụ chính tuyến nữa.
Nhiệm vụ phụ tuyến hắn còn làm chưa xong, lại còn thêm mấy cái nhiệm vụ chính tuyến mà lúc trước hệ thống phát nữa. Hắn phải hoàn thành nhiệm vụ,nếu không sẽ bị phạt.
Hứa Lan Chu vừa đặt chân lên hòn đảo,hắn nghiêm túc đánh giá xung quanh.
149 xác chết còn lại đang trốn chỗ nào vậy? Cưng ơi,đừng trốn nữa,ra đây đi~
Ra đây đi,ông cho kẹo. Lão phu có nhiều kẹo lắm.
Kẹo đồng.
Lúc này đám người Maricus cùng Ocebean Vehert cũng thả đường lưới rồi trèo xuống,tiến đến bên cạnh hắn.
Maricus đi đến,ông ta lau mồ hôi trên mặt,nói với Hứa Lan Chu: "Lee,ban nãy tôi thấy đám xác chết đi đến hướng đó." Maricus chỉ tay vào khu rừng to lớn trước mặt,trên thân cây ở đây có rất nhiều dây leo đan chéo với nhau,chúng tựa như những con trăn khổng lồ đang bò đi bò lại trên những cái cây đó.
Bất giác khiến cho đám người đằng sau cảm thấy hơi rùnh mình,những sợi dây leo đó thật sự rất giống một con trăn lớn,ai khi mới nhìn vào nhất định sẽ nghĩ rằng đám dây leo đó chính là đám trăn khổng lồ đang bò lúc nhúc, bọn họ càng nhìn, lại càng thấy sợ, không dám đến gần đó để nhìn mà chỉ dám đứng sau Hứa Lan Chu.
Hứa Lan Chu nhìn qua đám người đằng sau,hắn nhẹ nhàng hỏi: "Ên đâu?"
Burn nhanh nhẹn trả lời hắn: "Telliben, Ariche và Ro ở lại Benelly để trông trừng cậu nhóc rồi. Họ tính để tôi lại trông cậu ấy,nhưng sức của tôi không đủ,chỉ đành để lại ba người bọn họ."
Ocebean Vehert im lặng nãy giờ rốt cục cũng lên tiếng: "Thằng nhóc đó thấy cậu lao xuống biển,nó gần như đã phát điên đấy."
Amanda nhìn Hứa Lan Chu với vẻ bất lực,anh ta dùng tay hơi ấn vào giữa trán mình: "Tôi biết là cậu không sao,nhưng lần sau đừng làm như vậy nữa, thằng nhóc đó sắp phát điên rồi."
Amanda thở dài nói tiếp: " Lee,cậu không biết đâu. Thằng nhóc nhà cậu nó khỏe lắm,sức của nó bây giờ gần như có thể quật ngã được tôi đấy nhé. Tôi nói cho cậu biết,ba người đàn ông trưởng thành như bọn tôi đã phải gồng muốn đứt cả cơ bắp để giữ nó lại đó! Cậu mà cứ như vậy nữa, lần sau tôi sẽ không cản nó giúp cậu đâu!"
Hứa Lan Chu vỗ vai anh ta,hắn nhẹ nhõm mỉm cười: "Cảm ơn anh." Nếu không có Amanda cùng những người khác thì có lẽ En đã gặp nguy hiểm rất nhiều lần,rất may mắn khi hắn đã có những người bạn đồng hành như vậy,suốt cuộc hành trình trên biển cả rộng lớn,để có thể bảo vệ được chiến hữu của mình thì bọn họ đã phải trả giá rất nhiều chuyện.
Có những chuyện,không thể biết và không thể nói ra được.Nhưng những chuyện họ trải qua,những bài học,những kinh nghiệm đều được tích lũy qua từng ngày,sự hèn nhát của họ cũng đã bị thay thế đi bằng lòng dũng cảm.
Chuyện tốt chuyện xấu, tốt xấu luân phiên,nhưng cuối cùng họ vẫn chọn làm người tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]