Hứa Lan Chu lờ mờ tỉnh dậy,vừa mở mắt ra,hắn đã nhìn thấy mái tóc vàng óng ánh của Ên.
Hứa Lan Chu: "..."
Có bệnh à? Khi không lại chen cùng ta cái ghế sofa là sao hả?
1314:"..."
Hứa Lan Chu ngồi dậy,hắn nhìn tới hướng con mèo trắng đang ngồi cạnh góc tường mà nhìn hắn chầm chầm,hắn bình tĩnh hỏi: "Đây là từ khi nào đây?"
( Bốn tiếng trước thưa ngài... ]
Ba giờ sáng sao? Hắn luôn luôn để bản thân mình ở trạng thái cảnh giác, vậy mà lúc Ễn âm thầm tiến lại rồi chui vào lòng hắn,hắn vậy mà đã ngủ mê!
Không thể nào,tính cảnh giác của hắn mất rồi sao? Vợ nhỏ này,đột nhiên cảm giác có chút nguy hiểm.
Hứa Lan Chu muốn rời khỏi ghế,chỗ này quá chật,hai người ngủ làm hắn cảm thấy Ên sắp lọt ra ngoài tới nơi rồi.
Nhưng chắc không có chuyện đó đâu,do En bám hắn quá chắc đi? Cảm giác của hắn không thể sai,hắn chỉ vừa mới động một chút, Ên lại siết chặt eo hắn thêm một chút,cho đến khi hắn dừng động đậy được, Èn vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Hứa Lan Chu có chút ba chấm.
"Ta không động đậy được..." Lời này của hắn chính là nói với 1314.
Cường độ sức mạnh và thể lực của hắn đã đạt đến mức độ tối đa. Nếu như hắn dùng sức tách Èn ra khỏi mình, Èn sẽ bị thương.
1314 nhăn cái mặt mèo của nó lại,khóe miệng của nó dường như cũng hơi giật: [ Tôi làm sao mà có thể cứu ngài được? ]
Ngài kêu tôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644857/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.