Từ khi Hứa Lan Chu giết con quái vật ở đảo Traml,lộ trình hướng đến của hắn đều trở lại bình thường.
Mọi chuyện không có gì mới lạ,ngoại trừ một việc.
"Èn" luôn liên tục thay đổi mode hắc hóa.
Chân mày Hứa Lan Chu nhíu lại,nhưng người khác lại không thể đọc được suy nghĩ của hắn. Hắn nghiêm túc quan sát thiếu niên xinh đẹp trước mặt mình.
Mái tóc người ấy vẫn như vậy,ngũ quang xinh đẹp vẫn như thế. Nhưng đôi mắt đỏ thẫm hôm nay đã chuyển sang màu xanh biếc.
Hứa Lan Chu nghiêm túc hỏi: "Cậu...bị tâm thần phân liệt à?"
En sững sốt lắc đầu, trong lời nói của người nọ,cậu có chút không hiểu hết những lời mà anh Lee nói, nhưng từ
"tâm thần" thì cậu có vẻ hiểu được nghĩa của nó.
Hai tay En đan lại vào nhau,cậu cuối gầm mặt,che đi đôi mắt màu xanh biếc trong trẻo của chính mình. En khép nép, ngại ngùng nói nhỏ với hắn: "K-không có ạ."
"Vậy sao?"
"Dạ..."
"Vậy đi ăn sáng đi."
Ên: "????"
Sau khi En rời đi, Hứa Lan Chu đã đập bàn nắm lấy hai tay mèo của 1314 mà lắc qua lắc lại.
"Ta đã nói với mi rằng là y bị nhân cách phân liệt!"
"En" kia chẳng bao giờ thẹn thùng với hắn cả! Tính cách của hai nhân cách khác biệt rõ ràng,sao mi lại không nhìn thấy chứ!?
Trên đầu 1314 như nổi lên cả ngàn vì sao,nó cố bấu víu lấy bàn tay của Hứa Lan Chu để giảm bớt sự điên cuồng này.
[ Tôi tin ngài mà! Tôi tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644858/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.