"Không phải,chỉ là bất ngờ." Không ngờ ở trên Benelly lại có người mạnh đến như vậy, mạnh đến nghịch đảo không gian.
"Sau này sẽ quen." Hứa Lan Chu nhàn nhạt đáp.
Tức là có sau này nữa à? Cả đám người hít cả đống hơi lạnh.
Hứa Lan Chu luyên thuyên với bọn họ một hồi rồi dứt khoát chào tạm biệt.
Hắn nhìn ra rồi,đám người này dường như đang có mưu đồ xấu với kiếm của hắn.
Hứa Lan Chu thở bất lực, nếu lấy được thì cho các người luôn,hắn đã quá mệt mỏi khi mỗi sáng Huyết Trường Dạ đều nằm trong góc mở to đôi mắt đỏ ngầu của nó mà nhìn hắn hằng ngày rồi.
Mỗi ngày đều bị một cây kiếm nhìn chầm chầm.
Hứa Lan Chu tỏ vẻ,ta đã rất bất lực.
Dù sao cũng không ngăn được nó nhìn mình,và nó cũng chỉ là không muốn chủ nhân của nó gặp nguy hiểm.
Vì vậy mỗi giây mỗi khắc,cho dù yên bình hay thanh nhàn đến mấy,nó cũng sẽ giữ cho mình ở trạng thái tốt nhất.
Hứa Lan Chu hiểu tâm ý nó,nên hắn bất lực cũng chỉ có thể bất lực thôi.
Huyết Trường Dạ biết khóc đấy,nó mà ăn vạ thì sư bố nam chính cũng không dỗ dành được!
Hứa Lan Chu tiến về phòng mình. Vừa bước qua khỏi cửa,hắn đã cảm thấy có gì rất quái dị.
Phòng tối mịt,Èn đâu rồi? Vừa nãy chẳng phải đã bảo là ở đây chờ ta sao?
Đừng nói là y lo lắng cho ta quá nên đã chạy ra khỏi phòng tìm ta nha....
Cơ mà không được, lúc nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644856/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.