Chương trước
Chương sau
Thấy người nọ đứng dậy rời đi, Lý Thừa Viêm vẫn còn ngơ ngác nằm dưới nền phòng.

Hình như lúc nãy y quên mất gì đó, nhưng vào được đây rồi thì cứ mặc kệ vậy.

Hai tên ám vệ bị Lý Thừa Viêm đánh ngất ắt hẳn giờ này cũng đang ngủ trên mái nhà.

"Bệ hạ, thần có thể ngủ ở đây được không?" Lý Thừa Viêm cần thận ngồi xuống trước giường hỏi người nọ.

"Tùy ngươi."

"Vậy vi thần không khách sáo nữa." Hai mắt Lý Thừa Viêm phát sáng, y nhoễn miệng cười một cách vui sướng.

"Vi thần xin phép."

Lý Thừa Viêm ngồi lên giường, chậm rãi xích gần đến chỗ người nọ.

Hứa Lan Chu cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức quay người sang, thấy Lý Thừa Viêm đang mân mê sợi tóc của mình, hắn có chút không được tự nhiên.

Không chút lưu tình, Hứa Lan Chu đạp một phát làm Lý Thừa Viêm lăn cuồn cuộn vài dòng trên đất.

"Bệ hạ à..."

Hứa Lan Chu cười mỉm với y, trong nụ cười cũng không che đi mấy hàn khí lạnh.

"Y của trằm, là ngươi nên ngủ dưới đất, còn không thì mau cút sang chỗ của Lưu công công."

"Nhưng Bệ hạ à, vi thần rất sợ ma..." Lý Thừa Viêm hai mắt long lanh nhìn hắn.

Hứa Lan Chu như mở được siêu năng lực, hắn vậy mà lại thấy mấy cái hào quang ngôi sao lấp lánh đó đang đập vào mặt hẳn rồi từng cái từng cái rơi xuống đất.

Hứa Lan Chu: "..." Ngươi nói như vậy thì ai tin cho được hả! Cái thể xác lớn như con tê giác vậy mà dám nói sợ ma sao?

Ta đây mới sợ ngươi này!

Cả hai dằn co bằng mắt được khoảng đôi phút, Hứa Lan Chu vậy mà đã chịu thua trước.

"Ngươi thích làm gì thì làm đi." Trẫm mệt quá để trẩm ngủ!

Nói rồi hắn xoay người, đắp chăn nhằm mắt. Ai bảo ta là người có văn hóa chứ? Quá hời cho ngươi rồi.

Lý Thừa Viêm thấy cơ hội lại đến, y lại từ dưới đất vội vã trèo lên giường. Hít một hơi sâu, cảm nhận được mùi hương thảo dược bay nhè nhẹ phiêu tán trong không khí, y cảm thấy rất dễ chịu.

Tay Lý Thừa Viêm vô thức nắm lấy một nhúm tóc mỏng, kéo dài một đoạn rồi nhẹ nhàng nâng lên, y hít một hơi nhẹ, hương thảo dược càng nồng đậm.

Ánh mắt nóng rực của y không nhịn được mà nhìn chầm chầm vào bóng lưng của người nọ.

Đợi đến khi Hứa Lan Chu ngủ sâu, Lý Thừa Viêm mới dùng hết dũng khí mà đặt tay lên eo người ấy.

Lý Thừa Viêm gần như nín thở theo từng nhịp tim của Hứa Lan Chu, y lấy dũng khí, ôm người nọ vào lòng một cái rồi buồng ra.

Ôm rồi!

Mặt Lý Thừa Viêm nóng lên, y quay người về hướng ngược lại, đôi mắt không giấu được sự mê mẩn cùng lưu luyến.

Lại dũng cảm một lần nữa, Lý Thừa Viêm nắm lấy tay Hứa Lan Chu, hôn lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.

"Ngủ ngon, Bệ hạ của ta."

Trời vừa sớm, Hứa Lan Chu theo thói quen mà thức dậy.

Hứa Lan Chu rất sốc, hắn vậy mà lại nằm ngủ trong lòng của Lý Thừa Viêm. Không những vậy, đầu hắn vẫn còn đặt trên cánh tay của y.

Ngồi trước cửa sổ, Hứa Lan Chu rơi vào hoang mang tột độ.

1314 cũng vừa từ không gian tỉnh dậy, thấy sắc mặt của Hứa Lan Chu không tốt. Nó cũng liền thấy hoang mang.

Là ai chọc gì kí chủ nhà nó nữa vậy?



( Tiểu Ca Ca, ngài không sao chứ? Ai chọc gì ngài? Hãy nói cho bồn hệ thống biết, bồn hệ thống sẽ lấy tiền đập vào mặt kẻ đó! ]

Hứa Lan Chu nhìn thấy con mèo quen thuộc, hắn nhăn mặt.

"Con mèo chết tiệt sao bây giờ mi mới xuất hiện vậy hả!"

1314 bị lắc điên cuồng, nó hoa cả mắt: [ Kí chủ tôi đùa thôi, ngài đừng lắc nữa, đừng lắc nữa...Oe )

Hứa Lan Chu: "..."

1314 nhân lúc Hứa Lan Chu đang đơ người mà nhảy xuống.

Hứa Lan Chu cũng mặc nó, hắn lại ngồi trước cửa sổ, trạng thái vẫn là hoang mang tột độ.

1314 ngồi xuống kế bên Hứa Lan Chu, nó lấy đuôi mình, chọt chọt cho Hứa Lan Chu vài cái: [ Là ai chọc ngài vậy?]

"Phản diện...có bệnh."

( Hả??)

"Tên đó dính tà rồi."

( Ngài nói gì vậy tôi không hiểu?) 1314 một dạng ngơ ngác nhìn Hứa Lan Chu.

Hứa Lan Chu cầm lấy đuôi nó mà bóp mạnh: "Phản diện bị gay rồi!" Chắc chắn là như thế! Không lẫn vào đâu được!

1314 nghe thấy lời này vẫn rất thản nhiên: [ Kí chủ à, giới tính của Lý Thừa Viêm trong cốt truyện vẫn chưa được tác giả của cuốn tiểu thuyết này xác nhận đâu. Nên việc y thích nam cũng rất bình thường. ]

"Y thích ta."

1314 còn đang nhắm mắt thì đột nhiên nó lại phun ra một ngụm nước.

Hứa Lan Chu né ra, nước ở đâu ra vậy??

( Tôi chỉ có thể chúc ngài, lần này hãy nằm trên nhé. ] 1314 lau dòng nước không biết từ đâu phun ra mà dính trên miệng. Sau đó, nó cười một cách đẹp trai rồi biến mất.

Hứa Lan Chu: "..."

Mi chờ đã, ý mi là gì?

Hứa Lan Chu vẫn còn đang ngơ ngác thì từ đằng sau, Lý Thừa Viêm đã áp sát hắn tự lúc nào.

Lý Thừa Viêm thổi nhẹ vào tai Hứa Lan Chu một cái, khiến Hứa Lan Chu giật mình, hắn sởn cả da gà, tay không kiềm chế được mà đưa ra, hút lấy Huyết Trường Dạ đang nằm trong góc tường.

"Bệ hạ, buổi sáng tốt lành ạ."

Cộp một tiếng, thanh kiếm lại bay ngược về nằm im trong chỗ cũ.

Mùi thuốc lá thoang thoảng xông thẳng vào mũi của Hứa Lan Chu, hắn nghiêng đầu né tránh.

"Ngươi đi ra ngoài, trắm phải tắm rồi." Hứa Lan Chu nhàn nhạt nói, bàn tay có chút run rẩy. Tai hắn rất nhạy cảm, hắn rất sợ người khác đụng vào tai mình...

Lý Thừa Viêm mặt dày vô liêm sỉ, y khẳng định: "Vi thần muốn hầu hạ Bệ hạ."

"Vậy ngươi ở trong đây đi." Trầm ra ngoài.

Sau túc lâu có sơn động, trong đó có suối nước nóng được bắt từ nguồn khác đến. Chỉ có những người từng tá túc tại túc lâu thì mới biết được.

Qua lời túc chủ tả, suối nước nóng ở đó rất lớn, bên trong cũng rất rộng rãi. Có thể chứa hơn 20 người.

Lý Thừa Viêm cũng biết đến sơn động ấy, tối qua y cũng đã nghe trộm được khi mà Bệ hạ đang nói chuyện cùng túc chủ. Túc chủ cũng có nhắc đến sơn động này, thậm chí là nói rất rõ.

Túc lâu này rất nhiều người, nhưng đa số chỉ là lãng khách đi đến uống trà và uống rựu. Chỉ có những vị khách qua đêm ở đây, mới được túc chủ chỉ dẫn con đường đến sơn động.

Lý Thừa Viêm nắm lấy cánh tay gầy guộc của Hứa Lan Chu: "Bệ hạ, người muốn đi đâu?"

Hứa Lan Chu nhíu mày nhưng cũng không hất cánh tay hắn ra: "Trẩm đi tắm, ngươi muốn đi thì đi...Dù sao cũng là suối nước nóng công cộng."

Suối nước nóng công cộng là gì? Lý Thừa Viêm có chút không hiểu nhưng y cũng không quan tâm, cái y quan tâm là cầu nói đăng trước của Bệ hạ.



Đến nơi Hứa Lan Chu đã vào trước, sương khói mịt mờ, hơi nước bốc lên che đi tầm mắt của hắn.

Hứa Lan Chu cởi y phục, theo thói quen, hắn cũng tháo bỏ châm cài tóc.

Song, hắn bước một chân xuống suối, cảm nhận được độ nóng, Hứa Lan Chu mới từ từ ngồi xuống. Dây thần kinh căng thẳng từ sáng đến giờ cuối cùng cũng được thả lỏng.

"Mỗi ngày đều như vậy thì tốt biết mấy."

"Nếu như Bệ hạ muốn, mỗi ngày thần sẽ đều cùng bệ hạ."

Hứa Lan Chu giật mình, hắn xoay đầu nhìn lại, thấy một bóng người to lớn đứng sau màn hơi nước đang tiến lại dần.

Bất giác hắn nhích về phía sau.

Lý Thừa Viêm nhanh nhẹn nắm lấy cánh tay người nọ, y hiểu rõ nếu như để Bệ hạ lùi lại thêm một chút nữa, e rằng Bệ hạ sẽ bỏ chạy, để y lại nơi này một mình.

"Bệ hạ, thần đến hầu hạ người."

Hứa Lan Chu mặt không cảm xúc mà gật đầu, ậm ừ cho qua.

Hứa Lan Chu cố tỏ ra tự nhiên hết sức, hắn xoay lưng lại, kéo tóc lên để lộ ra làn da trắng ửng hồng. Hắn không lạnh không nhạt ra lệnh cho Lý Thừa Viêm như một người máy.

"Mau đến đây, cột tóc lại giúp trẫm."

Lý Thừa Viêm ngơ ngẩn nhìn bóng lưng dẻo dai trắng ngần ấy, dòng máu mũi rất nhanh liền chảy xuống, phía dưới của y cũng liền cứng lên.

Hứa Lan Chu vẫn đang xoay người, không biết tình hình của Lý Thừa Viêm đang tệ đến mức nào, hắn vẫn rất thản nhiên mà thúc giục: "Mau lên, trắm mỏi tay."

Lý Thừa Viêm đưa tay lau đi dòng máu mũi, từ phía sau, y nâng lấy mái tóc dài mượt mà của người nọ, hai mắt nóng rực hướng về cái cổ trắng hồng của người ấy.

Nhìn người như vậy, y thật sự muốn cắn cho người nọ một cái. Đề thỏa mãn sự thèm khát sâu trong linh hồn y....

Người này thật sự không biết mỗi hành động cử chỉ của mình đều rất mê hoặc người khác sao?

Lý Thừa Viêm ngước mặt lên trời, tránh cho dòng máu mũi lại chảy xuống lần nữa.

Y lấy cây châm ngọc cổ xuyến của Hứa Lan Chu lên, buột thành một búi rồi xiên vào.

Châm giữ được tóc, Lý Thừa Viêm cấp tốc lui lại, xoay mặt ra chỗ khác. Che đi bộ phận đã cứng đến phát đau của mình.

"Lý Tướng Quân cũng khéo tay quá chứ, búi lên rất gọn, trắm có lời khen cho ngươi."

Giọng nói của Lý Thừa Viêm đã trầm khàn từ khi nào, y liếc mắt, lén nhìn bóng hình của người nọ.

Dung nhan xinh đẹp, say đắm lòng người. Lý Thừa Viêm quay thẳng người đi, y cảm thấy trái tim y đang loạn nhịp, hình ảnh này của Bệ hạ, y tuyệt đối sẽ không cho bất cứ người nào nhìn thấy.

Kẻ nào dám nhìn, y nhất định sẽ băm kẻ đó ra thành trăm xương nghìn mảnh. Kể cả là người thân cận nhất của

Bệ hạ đi chăng nữa.

"Không...không có gì đâu ạ!"

"Hửm?" Có gì là có gì? Ngươi nói gì, ta không hiểu.

"Không gì đâu ạ! Bệ hạ đừng lo cho thần."

Ngươi có bệnh à? Ta còn chưa mở lời hỏi thăm nha.

Hứa Lan Chu nhăn mặt, ngươi làm gì làm đi trẫm tận thưởng tiếp đây. Hứa Lan Chu xoay người, ngồi xuống.

Chút nữa lại phải xuất phát, nếu không tận hưởng thì đến mấy ngày sau sẽ chịu thiệt.

Lục Vân Nhi ở gần biên cương cách đây ba nghìn dặm, hắn chỉ mới đi được một chút của ba nghìn dặm ấy.

Còn rất lâu mới đến được nơi đó.

Không biết...hai tên ám vệ của hắn ở chốn nào rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.