Thấy người nọ đứng dậy rời đi, Lý Thừa Viêm vẫn còn ngơ ngác nằm dưới nền phòng.
Hình như lúc nãy y quên mất gì đó, nhưng vào được đây rồi thì cứ mặc kệ vậy.
Hai tên ám vệ bị Lý Thừa Viêm đánh ngất ắt hẳn giờ này cũng đang ngủ trên mái nhà.
"Bệ hạ, thần có thể ngủ ở đây được không?" Lý Thừa Viêm cần thận ngồi xuống trước giường hỏi người nọ.
"Tùy ngươi."
"Vậy vi thần không khách sáo nữa." Hai mắt Lý Thừa Viêm phát sáng, y nhoễn miệng cười một cách vui sướng.
"Vi thần xin phép."
Lý Thừa Viêm ngồi lên giường, chậm rãi xích gần đến chỗ người nọ.
Hứa Lan Chu cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức quay người sang, thấy Lý Thừa Viêm đang mân mê sợi tóc của mình, hắn có chút không được tự nhiên.
Không chút lưu tình, Hứa Lan Chu đạp một phát làm Lý Thừa Viêm lăn cuồn cuộn vài dòng trên đất.
"Bệ hạ à..."
Hứa Lan Chu cười mỉm với y, trong nụ cười cũng không che đi mấy hàn khí lạnh.
"Y của trằm, là ngươi nên ngủ dưới đất, còn không thì mau cút sang chỗ của Lưu công công."
"Nhưng Bệ hạ à, vi thần rất sợ ma..." Lý Thừa Viêm hai mắt long lanh nhìn hắn.
Hứa Lan Chu như mở được siêu năng lực, hắn vậy mà lại thấy mấy cái hào quang ngôi sao lấp lánh đó đang đập vào mặt hẳn rồi từng cái từng cái rơi xuống đất.
Hứa Lan Chu: "..." Ngươi nói như vậy thì ai tin cho được hả! Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644504/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.