"Bệ hạ à."
"Trẫm có vài điều muốn hỏi ngươi."
Lý Thừa Viêm nghẹn họng. Không lẽ, Bệ hạ biết chuyện y đánh ngất hai tên ám vệ của người rồi vứt trên mái nhà sao?
"Ngươi đi theo trấm làm gì?"
Lý Thừa Viêm thở phào một hơi, y lại trở thành một con người luôn nở một nụ cười tỏa nắng: "Thần muốn hộ tống
Bệ hạ."
Mặt ngươi gian lắm, ta không tin nổi.
Hứa Lan Chu ho vài cái: "Trẫm đã có hai ám vệ đi theo, ngươi không cần đi theo trẫm đâu."
"Những tên đó chỉ là đồ dởm, Bệ hạ có thể thử tin tưởng thần một lần."
"Những tên đó là đích thân trẩm huấn luyện."
Lý Thừa Viêm: "..."
"Bệ hạ, thần sai rồi, thần mới chính là đồ dởm!"
"Ngươi tự tin như vậy, có phải là từng giao tranh với bọn họ rồi không?"
Lý Thừa Viêm đảo mắt nhìn hướng khác: "Thần không có..."
Ta biết ngay mà! Tên này chắc chắn đã xử đẹp hai ám vệ của ta!
Hứa Lan Chu đứng lên đi về phía của Lý Thừa Viêm: "Ngươi hay lắm, mau nói, ngươi giấu hai tên đó ở đâu?"
Lý Thừa Viêm nhìn cặp chân thon dài ấy, không kiềm được, hẳn đã ôm lấy rồi úp mặt vào đùi Hứa Lan Chu.
"Bệ hạ đồ oan cho thần."
Hứa Lan Chu thật sự muốn cạp cạp cạp cho Lý Thừa Viêm vài cái, hắn bất lực gõ lên đầu Lý Thừa Viêm.
"Nếu ngươi không nói ra, trẫm sẽ đuổi ngươi về hoàng cung."
Lý Thừa Viêm sợ người nọ đuổi t
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644505/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.