"Cảm ơn người, Bệ hạ."
Hứa Lan Chu hướng đôi mắt trong veo của hắn nhìn y, hắn nhàn nhạt hỏi: "Lý Tướng Quân, ngươi có thể cho trắm mượn tay một chút không?"
Lý Thừa Viêm không hiểu lắm nhưng y vẫn đưa tay ra trước mặt người nọ.
Trong một khoảnh khắc, thời gian như bị ngừng lại, Hứa Lan Chu nhanh nhẹn dùng tinh thần lực của mình, hút lấy những mảnh tàn hồn đang trú ngụ sâu bên trong linh hồn của Lý Thừa Viêm.
Hứa Lan Chu nhíu mày, bên trong y chứa tận 30 mảnh, nhưng Hứa Lan Chu chỉ lấy được 29 mảnh. Còn một mảnh còn lại, hắn làm cách nào cũng không lấy được.
Hết cách hắn đành phải gác lại chuyện này, lần sau hắn lại sẽ thử tiếp.
Hứa Lan Chu nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của Lý Thừa Viêm.
Lý Thừa Viêm ngơ ngẩn, vừa rồi bệ hạ vừa làm gì vậy?
Y rút bàn tay lại, cảm nhận hơi ấm vừa nãy, Lý Thừa Viêm đột nhiên cảm thấy, hành động vỗ nhẹ mu bàn tay của người nọ có gì đó rất quen thuộc.
Rốt cuộc là gì vậy?
Y không thể nào nhớ ra được.
Một mảng kí ức quan trọng, y đã quên mất nó....
Thông qua màn hình ảo của hệ thống, Hứa Lan Chu biết được.
Quân Mặc Hàn đang âm mưu tạo phản, nhìn vào màn hình có thể thấy được vẻ mặt nham hiểm đầy đắc ý đó của gã ta.
Chuyện này có gì mà đắc ý, cũng chưa giết được ta mi đắc ý cái gì?
Ánh mắt hắn lạnh xuống, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644502/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.