Chương trước
Chương sau
"Cảm ơn người, Bệ hạ."

Hứa Lan Chu hướng đôi mắt trong veo của hắn nhìn y, hắn nhàn nhạt hỏi: "Lý Tướng Quân, ngươi có thể cho trắm mượn tay một chút không?"

Lý Thừa Viêm không hiểu lắm nhưng y vẫn đưa tay ra trước mặt người nọ.

Trong một khoảnh khắc, thời gian như bị ngừng lại, Hứa Lan Chu nhanh nhẹn dùng tinh thần lực của mình, hút lấy những mảnh tàn hồn đang trú ngụ sâu bên trong linh hồn của Lý Thừa Viêm.

Hứa Lan Chu nhíu mày, bên trong y chứa tận 30 mảnh, nhưng Hứa Lan Chu chỉ lấy được 29 mảnh. Còn một mảnh còn lại, hắn làm cách nào cũng không lấy được.

Hết cách hắn đành phải gác lại chuyện này, lần sau hắn lại sẽ thử tiếp.

Hứa Lan Chu nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của Lý Thừa Viêm.

Lý Thừa Viêm ngơ ngẩn, vừa rồi bệ hạ vừa làm gì vậy?

Y rút bàn tay lại, cảm nhận hơi ấm vừa nãy, Lý Thừa Viêm đột nhiên cảm thấy, hành động vỗ nhẹ mu bàn tay của người nọ có gì đó rất quen thuộc.

Rốt cuộc là gì vậy?

Y không thể nào nhớ ra được.

Một mảng kí ức quan trọng, y đã quên mất nó....

Thông qua màn hình ảo của hệ thống, Hứa Lan Chu biết được.

Quân Mặc Hàn đang âm mưu tạo phản, nhìn vào màn hình có thể thấy được vẻ mặt nham hiểm đầy đắc ý đó của gã ta.

Chuyện này có gì mà đắc ý, cũng chưa giết được ta mi đắc ý cái gì?

Ánh mắt hắn lạnh xuống, hắn có nên giết luôn tên này cho im chuyện không nhỉ?

1314 kế bên sợ hãi đến mức nhảy dựng lên.

[ Ngài không nên làm vậy đâu kí chủ à....)

[ Ngài không sợ thiên đạo của thế giới này loại trừ ngài sao? ]

Những trụ sét của thiên đạo ở thế giới này, chúng đã bắt đầu dò tìm tung tích của hắn rồi. Chỉ cần Hứa Lan Chu sơ xuất, chúng sẽ liền dập chết hắn.

"Mi nói cũng phải, dạo này ta cũng thấy xung quanh hoàng cung xuất hiện vài đám mây kì lạ, có thể là thiên đạo đã đánh hơi được linh hồn của ta."

( Tôi nghĩ ngài nên hạn chế sử dụng Huyết Trường Dạ lại, ngài không thấy chứ, tuy nó đã dồn ép sát khí, nhưng khí tức của nó vẫn là quá mạnh so với thế giới này. ]

1314 nhảy lên vai hắn.

[ Ngài nên hạn chế sử dụng Huyết Trường Dạ lại đi, hiện tại chỉ cần ngài sử dụng nó, chắc chẳn sẽ bị thiên đạo dập đến tan xương nát thịt, linh hồn cũng sẽ tan biến. ]

Được rồi, vậy trấm sẽ chơi bùa vậy.

Tinh Tế hạn chế bùa chú và các vũ khí khác nhau, chỉ có chợ đen là buôn bán những thứ đó.

Nếu bị robot Tinh Tế phát hiện trên người giữ bùa chú hoặc vũ khí bất hợp pháp, thì người đó nhất định sẽ bị bắt về, còn bị bắt về làm gì thì Hứa Lan Chu đương nhiên không biết.

Hứa Lan Chu là hacker số 1 Tinh Tế, nhưng gia tộc hắn cũng thuộc loại không phải dạng bình thường.

Tinh Tế xuất hiện rất nhiều lỗ hồng, trừ những quái vật bóng tối ra thì vẫn còn có rất nhiều thứ nguy hiểm như ác linh, xác sống, dịch bệnh,... Chúng đều bị lỗ hỏng của Tinh Tế hút vào.

Hiện tại Tinh Tế rất loạn.

Hứa Lan Chu nghĩ nghĩ, bùa sao?

Từ khi vào thế giới ảo, hắn gần như không vẽ cho mình lấy một tấm. Cũng đến lúc test thử, quyển sổ cũ của ba hắn có gì.

Hứa Lan Chu năm nay 23 tuổi, 7 năm trước, hắn lén trộm cuốn sổ tay của Hứa Vĩ Văn.



Thấy rất nhiều thứ kì quái, trong đó có nhắc về Huyết Trường Dạ, nó được tả rất tỉ mỉ.

Hắn đọc hàng chữ cũ: "Tôi đã vô tình tạo ra một thanh kiếm bị nguyền rủa."

"Tôi dùng rất nhiều bùa chú để phong ấn nó."

"Phong ấn thất bại, nó vẫn "sống" lừ lừ và luôn đi theo phía sau tôi."

Hứa Lan Chu lúc này chỉ mới 16 tuổi, hắn rất thắc mắc là tại sao ba hắn lại nói thanh kiếm đó "sống" rồi "đi" lừ lừ phía sau ông ấy, tuy không hiểu nhưng hắn vẫn đọc tiếp.

"Nó có ý thức riêng."

"Nó đang nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được."

"Tôi cảm thấy sợ hãi mỗi ngày, khi nó cứ đi theo phía sau và luôn hướng ánh mắt đỏ ngầu đó nhìn tôi."

"Nó tựa như một ác quỷ đến từ địa ngục!"

"Tôi đã phong ấn được nó."

Đó là hàng cuối cùng của Hứa Vĩ Văn khi nói về Huyết Trường Dạ.

Những trang còn lại, tất cả đều là miêu tả về bùa, cách làm và cách sử dụng của từng loại cũng đều ở trong đấy.

Hứa Lan Chu là thiên bẩm, hắn chỉ đọc sơ qua liền nhớ rõ.

Có một hôm, hắn thử vẽ một lá bùa hệ lửa, dùng ý niệm làm cho nó bừng cháy. Hứa Lan Chu vậy mà đã làm được, nhưng hắn không thể nào có thể dập tắt được ngọn lửa đó, đến khi Hứa Vĩ Văn phát hiện ra.

Ông cũng đã rất kinh ngạc. Hứa Lan Chu vậy mà có thể sử dụng được bùa trừ ma và các loại bùa cổ khác, rất đáng khâm phục.

Tuy vậy, điều đó cũng sẽ mang đến rất nhiều phiền phức đến cho gia tộc hắn.

Người lớn thì phải làm việc lớn, nhưng người như Hứa Lan Chu chỉ muốn làm một người bình thường, sống một cuộc sống an nhàn.

Tuổi thọ của người sống ở Tinh Tế rất cao, tất cả đều đã được cải tạo gen đặc biệt nên tuổi thọ của những người đó có thể lên đến 300 - 500 tuổi.

Người có tinh thần lực càng mạnh, cũng sẽ sống càng lâu, ví như Hứa Lan Chu. Tinh lực của hắn là cấp SSS.

Trên Đế Quốc, người có tinh thần lực cao đến vậy không đến 10 người, vị mạnh nhất là Hoàng Đế Bóng Tối, tinh thần của y cũng cấp SSS và y rất trẻ.

Người mạnh thứ hai là một Đại Tá già, tuy ông cũng là cấp SSS nhưng ông cũng đã quá lớn tuổi, mấy vị còn lại cũng y vậy.

Ngoài trừ Hứa Lan Chu sống ẩn ít gây sự chú ý với người khác ra, thì số lượng người có tinh thần lực cấp SSS ít hơn cả đầu ngón tay.

Hứa Lan Chu thở dài, để làm được những lá bùa mạnh mẽ. Hắn cần có linh khí và máu của hắn nữa, nhưng trong hoàng cung hầu như không có nơi nào chứa linh khí nồng đậm cả. Nhưng cũng thật may mắn là khi có hồ nước nóng sau điện Tử Vi, hắn rất hay ra đó tắm chỉ vì nước trong đó có một lượng linh khí rất tốt cho cơ thể.

Nhưng chỉ với bao nhiêu linh khí đó, hắn cũng chỉ có thể tạo ra 20 - 30 tấm bùa.

Hứa Lan Chu gục mặt lên bàn, thở dài nuối tiếc, tạo được nhiêu đó cũng đỡ hơn không có.

Cái gì cũng vậy, có còn hơn không mà.

Đang gục trên bàn, hắn đột nhiên nghe được giọng nói thông báo vọng vào trong: "Bệ hạ, Lý Thừa Tướng lại đến ạ!”

Hứa Lan Chu nhồm người dậy, hắn nhíu mày.

Phản diện nhàn như thế à? Suốt ngày cứ đi tới chỗ hắn.

Vật hy sinh như ta cũng rất cực nhọc nha!

"Cho y vào đi."

"Vâng thưa Bệ hạ."

Lý Thừa Viêm từ bên ngoài bước vào, ánh mắt khi nhìn tới chỗ của Hứa Lan Chu, gần như đã trở nên nóng bỏng ngay lập tức.



"Ngươi đến đây làm gì?"

Ngày nào y cũng đến, thời gian trắm không nhiều đến mức có thể ngồi thiền nói chuyện thái bình với ngươi đâu.

Lý Thừa Viêm chấp tay cuối người, giọng nói có chút cẩn trọng: "Vi thần đến đây vì muốn xin Bệ hạ một việc."

"Việc gì?" Hứa Lan Chu hạ mắt nhìn y.

"Thần muốn được làm thân vệ thân cận của người."

Lý Thừa Viêm rất ngứa mắt với những tên thân cận của người nọ, dù là nam hay nữ cũng đều rất ngứa mắt.

Lý Thừa Viêm cũng không hiểu vì sao lại như vậy, y cũng từng nhẫn nhịn, nhưng cho đến ngày hôm nay, y đã không thể nhịn xuống được nữa.

Ngày nào đến y cũng thấy được Bệ hạ đang cười nói với người khác, điều này làm hắn rất ghen tị với những cung nữ xung quang người nọ.

Lý Thừa Viêm lén nhìn trộm biểu cảm trên khuôn mặt đẹp không tùy vết của Hứa Lan Chu, chỉ cần nhìn thấy người ấy nhíu mày một cái, tim y cũng sẽ đập mạnh.

"Ngươi vì sao lại muốn làm thân vệ của trẫm?" Hứa Lan Chu hạ đôi mắt phượng đào hoa nhìn về phía Lý Thừa

Viêm.

Đối diện với cặp mắt đào hoa của Bệ hạ, tim Lý Thừa Viêm đập nhanh hơn vài nhịp, nhưng y vẫn cố hít một hơi thật sâu để giữ cho bản thân mình bình tĩnh, rồi lại tiếp tục nhìn người nọ bằng ánh mắt như muốn đốt chết người của mình.

"Vi thần rất mạnh, vi thần tự tin rằng vi thần có thể bảo hộ được Bệ hạ một cách an toàn nhất."

Hứa Lan Chu bật cười, ngươi rất mạnh nhưng ta cũng rất mạnh, nhưng hắn không nói ra những lời này được, hắn không thể chà đạp sự tự tin của một người. Hứa Lan Chu cười rất vui vẻ, nếu y đã muốn làm cận vệ cho hắn thì hắn cũng sẽ không từ chối đâu.

"Lý Thừa Tướng tự tin như vậy sao? Được thôi, trẩm sẽ tin tưởng ngươi một lần."

Lý Thừa Viêm nghe hắn nói vậy, hai mắt y như rằng rực sáng, y cúi người kích động: "Tạ ơn Bệ hạ!"

Xong việc, Hứa Lan Chu dụ dỗ Lý Thừa Viêm ở lại ăn cùng hắn một bữa cơm, hôm nay Hứa Lan Chu đã hạ quyết tâm, hắn nhất định phải lấy được mảnh tàn hồn cuối cùng trong người y!

Nhưng kết quả làm hắn thất vọng rồi, hắn không những không hút được mảnh tàn hồn về, đã thế còn làm bầu không khí trở nên ngượng ngạo.

Hứa Lan Chu đột nhiên cảm thấy mình chua lè.

Mẹ! Thử biết bao nhiêu cách, cuối cùng vẫn là không thể lấy về được!

Cái mảnh tàn hồn chết tiệt!

Đợi Lý Thừa Viêm đi rồi, Hứa Lan Chu mới bình tâm mà suy tính.

Nếu tính từ thời gian bây giờ, cốt truyện đã bị Hứa Lan Chu bẻ cong, nhưng khi tính về mạch chính, thì 3 năm sau,

Lý Thừa Viêm sẽ chết. Quân Mặc Hàn sẽ treo đầu y trên tường thành và dịch đậu mùa sẽ tới.

Quân Bất Nghi còn sống, đã loại bỏ được trận chiến của nam chính và phản diện.

Chỉ cần Quân Bất Nghi sống, sẽ tránh được rất nhiều tai họa.

Chí lý, ta đã làm tốt bổn phận của một vật hy sinh.

Và hiện tại, như hắn đã thấy. Tên nam chính ngu ngốc hay vì đánh nhau với phản diện thì gã ta đã trực tiếp tạo phản luôn.

Hứa Lan Chu phải gật đầu cảm thán, nam chính thật thông minh, hay vì đánh với Lý Thừa Viêm thì lại đi trực tiếp giết hắn, riết rồi hắn cũng không thể hiểu nổi tâm lý điên khùng của Quân Mặc Hàn.

Hứa Lan Chu thở dài tiếc nuối, mặt đẹp trai thân hình cao ráo, nhưng có bệnh.

Người đẹp trai vậy mà lại không được bình thường, tâm lý biến thái, đến hào quang nhân vật chính còn sắp lụi tàn thì đừng nói đến việc giết hắn thành công.

Tâm lý, nhân tâm của nam chính đã vượt qua cốt truyện. Tư tâm thối rữa, linh hồn mục nát, hào quang nhân vật chính cũng bị chính gã bào mòn.

Hứa Lan Chu lắc đầu, thật đáng tiếc. Đáng lý ra Quân Mặc Hàn có thể sống một đời làm Nhị điện hạ an nhàn, nhưng gã ta lại không muốn, sự tham lam làm tư tâm gã trỗi dậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.