Chương trước
Chương sau
Hứa Lan Chu đưa tay ra chạm đến đống tuyết bên cạnh, mặt trời cũng dần ló dạng, hoa đào cũng bắt đầu mọc lá.

Mùa xuân tới thật nhanh, đã qua khung thời gian mà Quân Bất Nghi chết rồi, chứng tỏ hắn đã bẻ được một phần của cốt truyện.

Hứa Lan Chu cười đắc ý, nếu như Quân Bất Nghi không chết, Quân Mặc Hàn cũng không được làm Hoàng Đế, vậy thì gã ta cũng sẽ không đấu với Lý Thừa Viêm và cũng không gặp được Lục Vân Nhi.

Kế hoạch chia rẽ nam nữ chính thành công hoàn hảo, chỉ tội cho mỗi Hứa Lan Chu, nếu như thức ăn bị tẩm độc mỗi ngày, thì hắn đều phải ăn cháo với bánh bao qua ngày để sống.

Nhưng như thế cũng tốt, nữ chính ở thế giới này vô tội, nàng ta cũng không làm gì có lỗi với Quân Bất Nghi cả, nhưng chỉ vì sức hút của nam chính, nàng ta muốn cưỡng lại cũng không được, đúng là tội nghiệp cho nữ chính mà.

Đầu xuân rất lạnh, Hứa Lan Chu muốn tắm hồ nước nóng sau Tử Vi cung, mặc kệ cái gì đến thì đến, hắn vẫn phải tận thưởng trước rồi tính.

Trước khi thông báo về hoàng cung vài hôm, thư chiến báo đã được gửi về trước, chiến báo bẩm, Lý Thừa Tướng dùng mưu trí nuốt trọn cả ổ địch, dành được một nửa lãnh thổ trở về.

Tin chiến thắng này của Lý Thừa Viêm khiến tất cả dân chúng đều gần như bùng nổ, ngày đón y trở về, có mấy vị cô nương không nhịn được đã hét lên với Lý Thừa Viêm rằng.

"Lý Tướng Quân ngài nhìn đến ta đi!"

'Lý Tướng Quân chàng hãy nhìn thiếp này!"

"Lý Tướng Quân ta yêu ngài!"

"Ta yêu chàng! Lý Tướng Quân!"

"Hãy cho thiếp một ánh mắt của chàng thôi, Lý Tướng Quân!!!"

Những thị vệ cố ngăn cản những vị cô nương này toát cả mồ hôi hột, những vị cô nương chân yếu tay mềm này chứa nội lực gì vậy? Cản lại cũng thật tốn sức!

Lý Thừa Viêm vừa trở về đã lập tức đi tới Tử Vi cung, lập chiến công lớn như vậy, y đột nhiên thật muốn nhận được lời khen từ người nọ.

Không vội ăn gì, Lý Thừa Viêm cứ một mạch phi ngựa từ ngoại thành đi tới hoàng cung.

Hứa Lan Chu nhận được tin tức từ Lưu công công, ông báo với hắn rằng Lý Thừa Viêm đang đi đến nơi này, Hứa Lan Chu nghiêng đầu khó hiểu.

Từ tận biên cương trở về Đại Chu, sao không đi thưởng thụ đi mà còn đến chốn yên bình của trầm làm gì?

Nghĩ rồi nghĩ, hắn liền cười nham hiểm.

Cũng tốt thôi, sẵn ta cũng muốn lấy đi mảnh tàn hồn của y.

Mau đến đây, trẫm sẽ đợi ngươi!

"Truyền ý của trẫm đến Ngự Thiện Phòng, mau chóng chuẩn bị một bữa thật thịnh soạn, chiêu đãi Lý Tướng Quân."

Lưu công công ghi chép lại lời hắn nói, ông cúi người với hắn một cái liền nhanh chóng rời đi.

Hứa Lan Chu từ lâu đã có thói quen ăn uống ở đình viện, trừ buổi tối với thượng triều, tất cả sinh hoạt của hẳn đều ở đình viện.

Đình viện rất mát, rất thoáng, rất thích hợp để thư giãn. Vì Hứa Lan Chu thường xuyên lui tới nên Lưu công công đã sai người đặt vào đó một cái giường lớn để thuận tiện cho việc Hứa Lan Chu nằm nghỉ.

Trừ việc phê duyệt tấu chương ở nội các, thời gian của hắn đều ở chỗ này.



Hứa Lan Chu lười biếng dũi người, hắn nằm úp trên giường, những cung nhân ở đây trừ Lưu công công ra, tất cả đều đã bị hắn thôi miên, hà chết đi chứ không phản bội hắn, chính vì vậy mà Hứa Lan Chu đã rất tự nhiên dũi người như không có chuyện gì.

Những cung nhân cùng những thị vệ đang tuần tra nghiêm ngặt, bảo hộ hắn 24/24 không rời một bước.

Cấm quân thì ẩn mình khắp nơi, thị vệ thì canh gác nghiêm ngặt, thân vệ xếp một hàng dài ở chốn ra vào đình viện, còn cẩm y vệ thì canh gác cửa chính của Tử Vi điện, cuối cùng là ngự lâm quân luôn túc trực tuần cảnh xung quanh.

Hứa Lan Chu có lẽ đã quá quen với những điều này. Dù sao đi nữa những tên này cũng là do hắn một tay huấn luyện, sao có thể không an tâm được?

Thoáng một chốc, Lưu công công đã trở lại và dắt theo Lý Thừa Viêm.

Hứa Lan Chu: "..."

Lưu công công ta có điều muốn hỏi nha!

Hứa Lan Chu vẫn mặc kệ có người khác nhìn thấy, hắn vẫn lười biếng nằm trên chiếc giường to màu đen tuyền, hạ mắt nhìn Lý Thừa Viêm.

Lý Thừa Viêm vừa nhìn thấy Quân Bất Nghi từ xa, trong lòng y có chút kích động, y bước chân càng ngày càng nhanh đến, chỉ mới một lát đã vượt qua cả Lưu công công.

Một chân chống gối, y cuối người tỏ lòng tôn kính của mình, thế nhưng khuôn mặt vẫn còn rất lạnh nhạt.

"Vi thần, tham kiến Bệ hạ."

Hứa Lan Chu ngạo kiều nhìn xuống, nhàn nhạt nói: "Miễn lễ."

Lý Thừa Viêm đứng dậy, ngước mặt nhìn thẳng đến người trước mặt này. Mới một tháng không gặp, người này vậy mà lại trở nên xinh đẹp hơn trước, vẻ kiêu ngạo ấy không thể lẫn vào đâu được.

Nhưng cho dù người nọ có kiêu ngạo, lạnh lùng, tàn nhẫn đến nhường nào, y vẫn không thể ghét bỏ người nọ được.

Một tháng không được gặp người, y thật sự rất nhớ, chỉ một tháng qua đi, Lý Thừa Viêm đã hiểu được hai chữ tương tư là như thể nào.

Người khác chỉ thấy Lý Thừa Viêm một thân độc mã, xông vào chỗ chết.

Nhưng chỉ có Lý Thừa Viêm biết, y chỉ muốn tiêu diệt lũ sâu bọ ấy thật nhanh, rồi nhanh chóng trở về hoàng cung để gặp được người nọ.

Kế hoạch diệt ngụy quân, phải mất 5, 6 tháng mà chỉ mới thu lại được một phần mười lãnh thổ, nhưng chỉ vì sự xuất hiện của người nọ, y đã liều chết mà xông vào chiến trường, diệt gọn ổ địch chỉ trong vòng một tháng, thu về thắng lợi.

Từ đó, những binh sĩ trong trận danh dưới trướng của Lý Thừa Viêm, đều gọi Lý Tướng Quân là.

" Chiến Thần Nơi Xa Trường."

Chiến trường, nơi không tránh khỏi những đau thương cùng mất mát, khi mà đã xuất trận, ắt sẽ có thương vong.

Lý Thừa Viêm liều mạng giết gọn ổ địch, nhưng vì sơ xuất, y đã không chú ý đến có một tên đang dần tiếp cận mình. Tên đó đè ép sát khí xuống, một kiếm chém cho Lý Thừa Viêm một vệt dài ở ngực.

Vết thương rất nặng, trên mặt cũng bị tên đó chém một kiếm, may mà y đã nhanh chóng né được rồi lại nhanh chóng đưa tên đó về với địa ngục.

Trên mặt lưu thêm một vệt sẹo dài ở sườn mặt bên trái, vết thương này cho thấy sự hiếu chiến của y trên chiến trường đã mạnh hơn rất nhiều.

Lý Thừa Viêm cũng có một chút thay đổi so với lúc trước, y cao hơn, đô con hơn, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén lạ thường. Khuôn mặt nam tính góc cạnh, không biết có phải là vì y đã tập luyện quá nhiều hay không mà sức khỏe và cả thể lực của y gần như là rạo rực.

Trên người Lý Thừa Viêm cũng bất giác tỏa ra một khí chất lạ lẫm, khiến người khác không muốn đến gần. Lý Thừa Viêm lúc trước chỉ có lạnh nhạt, nhưng nay y không những lạnh nhạt mà còn lạnh lùng thờ ơ với mọi thứ.

Tác phong khác hẳn so với trước kia khiến Loạn Chiêu Hoa cùng Tiêu Bân có chút lạ lẫm với con người này.



Loạn Chiêu Hoa tự hỏi, người này rốt cuộc có thật sự là Tướng Quân của bọn họ không? Nhiều lúc hắn cũng đã cố thăm dò con người này nhưng rất nhanh người đó liền cho hắn biết, Lý Tướng Quân vẫn là Lý Tướng Quân của bọn họ, những kí ức của Lý Tướng Quân, hắn hỏi câu nào y cũng đều trả lời được.

Hết cách, Loạn Chiều Bân đành phải bỏ qua chuyện này.

Trong lúc còn ở chiến trường, Lý Thừa Viêm luôn đưa tay ra nắm trọn lấy những bông hoa tuyết đang chậm rãi rơi xuống.

Lý Thừa Viêm nhận thấy, dường như y rất thích những đóm tuyết nhỏ này.

Mọi khoảnh khắc từ khi gặp gỡ Quân Bất Nghi, y luôn cảm thấy bản thân mình đã quên mất một cái gì đó, nhưng y không thể nhớ ra được, điều đó làm lòng y tĩnh lặng.

Lý Thừa Viêm đứng giữa mảnh tuyết, cảm nhận từng cơn gió lạnh. Trái tim y nhói lên, đáy lòng nhiều năm không sao động nay đã điên cuồng nhảy loạn.

Dường như y đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng thì phải....

Hứa Lan Chu mở miệng nói trước: "Không biết Lý Tướng Quân đây có thời gian dùng một bữa cơm cùng trắm không?"

Ánh mắt Lý Thừa Viêm luôn nhìn đến bậc Đế Vương đang nằm trên giường kia, từ lúc bước vào nơi này, dường như y đã không thể rời mắt khỏi hắn. Ánh mắt của y nóng bỏng như muốn thiêu da đốt thịt, nhưng dường như chính y cũng không nhận ra.

"Vi thần luôn luôn rất muốn được dùng cơm với người." Nói xong câu này, Lý Thừa Viêm liền sững sờ.

Mình vậy mà lại bất giác nói ra những lời trong lòng sao? Lý Thừa Viêm còn tính giải thích với người trước mặt nhưng khi ngước mặt lên, y liền bắt gặp được đôi mắt cùng bờ môi đỏ thẫm bởi vì cười mà cong tích lên của người nọ, trái tim y lại đập lên rộn rằng.

"Trắm cũng rất muốn được cùng dùng bữa với ngươi."

Lý Thừa Viêm sững người sau đó y liền gục mặt xuống, đôi tai đã đỏ bừng của y chọc cho Hứa Lan Chu cười rất vui vẻ.

Hắn cho người, đem một bộ xiêm y thoải mái đến cho Lý Thừa Viêm, nhìn y mặc bộ giáp cứng cỏi đó, hắn nhìn thôi mà đã khó chịu dùm.

Lý Thừa Viêm rất vâng lời, y đi theo hai nô tì dẫn đến chỗ thay đồ, còn Hứa Lan Chu thì vẫn nằm úp mặt xuống giường, tận thưởng những cơn gió mát lạnh.

Lý Thừa Viêm thay đồ rất nhanh, khi mà đồ ăn được dâng lên, cũng là lúc y trở lại.

Lúc này Hứa Lan Chu mới chịu ngồi thẳng dậy, tao nhã mà ngồi lên ghế.

Ngay khi mà y vừa vào lại, thật bất ngờ khi Lý Thừa Viêm vậy mà lại không chút do dự ngồi xuống ngay bên cạnh hắn.

Hứa Lan Chu có chút ngơ ngác, còn chưa kịp nói gì thì hắn đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trong không khí. Vừa ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy, hắn như không thể tin được mà hỏi: "Lý Tướng Quân cũng có hút thuốc sao?"

"Nếu bệ hạ không thích, sau này thần sẽ không..." Còn chưa kịp nói xong, y đã bị người nọ ngắt lời.

"Trẫm rất thích mùi thuốc trên người ngươi."

"Bệ, bệ hạ..." Lý Thừa Viêm xấu hồ quay mặt đi, Hứa Lan Chu thấy vậy thì không khỏi bật cười.

Mùi thuốc trên người y làm hắn nhớ tới một người.

Nhớ lại kí ức tươi đẹp, Hứa Lan Chu mỉm cười rồi hạ mắt gắp lấy một cái bánh bao nhân xíu mại đưa qua cho Lý Thừa Viêm.

Người này thật sự rất giống người đó, rất giống...

Trong vô thức Hứa Lan Chu đã gắp cho Lý Thừa Viêm một cái bánh bao, khiến cho Lý Thừa Viêm cũng có chút ngỡ ngàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.