Trì Am bị cơn ho làm tỉnh giấc, cảm nhận được đôi tay vững chắc đang đỡ mình dậy, bàn tay ấy đặt sau lưng nàng nhẹ nhàng vỗ về dịu đi cơn ho khiến cả người nàng phát run.
Cho đến khi nàng ho xong, chiếc cốc ấm đựng nước kề bên môi, nàng mới vô thức hé miệng, đợi thuốc ngọt đắng tràn trong khoang miệng trượt xuống cổ họng làm dịu đi những đau đớn trận ho gây ra.
Uống hết mấy ngụm thuốc, nàng quay mặt, lúc mở to mắt đã nhìn thấy nam nhân bên giường.
Hắn vẫn đội chiếc mũ rộng vành che đi đôi mắt mày dưới bóng vành mũ, khiến người ta chẳng nhìn rõ suy nghĩ ẩn giấu trong đó.
“Bây giờ là lúc nào rồi?” Giọng nói nàng khản đặc hỏi.
“Mặt trời lặn rồi.”
Trì Am quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, phát hiện ra chân trời chỉ còn lại ánh sáng chiều tà vương vấn không đi, ở những rặng núi đan nối nơi xa không dứt từng đàn chim tìm về tổ phát ra những tiếng hót lảnh lót.
Nàng vật lộn muốn ngồi dậy: “Ta nên trở về rồi, Tùng La sẽ lo lắng…”
Nam nhân đỡ nàng dậy, với lấy đôi giày của nàng, lúc cúi lưng áo choàng vu thần trắng tinh đổ quét xuống sàn nhà tạo thành cảnh trái ngược với màu trầm của sàn gỗ.
Trì Am bỗng nhiên ngây người.
Hắn quỳ xuống sàn nhà, cầm lấy bàn chân của nàng, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện ra nàng có điểm bất thường, bèn hỏi: “Nàng sao thế?”
“Ờ… Không sao.” Trì Am tỉnh lại, vươn chân xỏ vào giày.
Cảnh tượng vừa rồi khiến nàng bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru/4292760/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.