Thủy Nguyệt Hoa liếc nhìn hắn ta, hờ hững nói: “Vị Thiên Vu kia… Chẳng nói tới chúng ta, ngay cả người của Vu tộc cũng rất ít khi nhìn thấy, Vu Thần Nhật lần này, ta đứng từ xa nhìn thấy hắn. Trên người Thiên Vu có sức mạnh của các vì sao che lấp, người trần mắt thịt không thể nhìn thấy diện mạo thật của hắn. Ta nghĩ, với sự tôn quý của Thiên Vu, hắn ta sẽ không chủ động đi cứu người thường không liên quan vậy đâu.”
Cô cháu hai người nói chuyện thêm một lát, Thiên Thanh mới ra ngoài.
Đợi Thiên Thanh rời đi, Thủy Nguyệt Hoa bèn lấy một tấm linh đồ, ngón tay bà vuốt ve linh phù trên đó, chầm chậm rơi vào trầm tư.
…
Lúc Tư Ngang đưa Trì Am đi, nàng đã cảm thấy hắn có điều kỳ lạ.
Nàng vội vàng bày ra dáng vẻ nhu thuận, cho nên khi phát hiện nơi hắn đưa mình đến ngược hướng với địa phận của bộ lạc Nhã Cách, nàng cũng chỉ nhẫn nhịn không lên tiếng.
Cho đến khi bước vào một con ngõ tĩnh mịch, rồi bị hắn đưa vào tòa nhà duy nhất trong ngõ, Trì Am mới lên tiếng: “Đây là ở đâu?”
“Nơi ta ở.”
Trì Am ồ một tiếng, ngạc nhiên nhìn khắp xung quanh.
So với những lầu gác điểm xuyết bằng gỗ ở bộ lạc, tòa nhà này chiếm diện tích rất lớn, cả con ngõ chỉ có duy nhất một tòa nhà cũng đủ để thấy được nó lớn đến thế nào. Vừa vào cổng đã nhìn thấy một rừng cây Tương Tư, hoa Tương Tư nở rực rỡ nhuộm một màu đỏ như những đốm lửa bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru/4292759/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.