Tô Nhất Nhu không nghĩ tới buổi tối Vũ Văn Tịch sẽ trở về, hơn nữa đối với chuyện hôm qua nàng không dùng bữa rất không hài lòng.
Vì vậy hôm nay nàng bị lệnh cưỡng chế cần phải ăn hết một bàn đầy đồ ăn, quả thực chính là muốn căng chết nàng.
Nàng có ý đồ phản kháng nhưng mỗi khi nhìn thấy ánh mắt nhẹ nhàng của nam nhân trong lòng nàng cảm thấy đuối lý, đành phải xám xịt cầm lấy chiếc đũa không ngừng nhét đồ ăn vào trong miệng.
Từ từ, vì cái gì người chột dạ lại là nàng.
Vì vậy nàng ném chiếc đũa, giọng nói không tốt: “Nói vậy hôm qua công tử có mỹ nhân cùng ăn cơm nên cơm cũng thơm hơn một ít đúng không?”
Tô Nhất Nhu lớn lên mềm mại, tiếng nói cũng mềm mại non nớt, lần này phát giận nghe xong ngược lại giống như đang làm nũng, hơn nữa Tô Nhất Nhu cũng không thật sự muốn trách cứ Vũ Văn Tịch, cũng chính vì cuộc sống tạm ổn, thân thể không thoải mái nên phát tiểu tính tình.
Vũ Văn Tịch lạnh nhạt nhìn chiếc đũa bị ném ở một bên, lại liếc nhìn nàng một cái: “Đừng gây sự, ăn cơm.”
Nghe những lời này ngược lại giống như nàng vô cớ gây rối!
Tô Nhất Nhu thu hồi biểu tình trên mặt, lạnh lùng nói: “Ta gây cái gì, nói như vậy ta sẽ quay về viện của mình, không bao giờ gây chuyện với ngài nữa.”
Lần này Vũ Văn Tịch thật sự có chút nổi giận, hắn cũng không biết nữ nhân này đang gây chuyện gì, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-ii/3060376/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.