Thanh Uyển cũng không vội vàng đáp lại mà dọn xong dược thiện trước, nhanh chóng liếc mắt nhìn sắc mặt Vũ Văn Tịch và Tô Nhất Nhu một cái, khom người thối lui sang một bên, sau đó quỳ xuống.
“Trên đường tới đây Thanh Uyển mạo phạm tiểu thư Tình Nhi, xin chủ tử trách phạt.”
Tô Nhất Nhu hơi hơi ngồi dậy, nghiền ngẫm nghĩ: “Tình Nhi?”
Vũ Văn Tịch bưng dược thiện lên, khuấy khuấy, múc một muỗng nếm thử, lúc này mới đưa đến bên miệng Tô Nhất Nhu.
“Uống xong lại nói.”
Tô Nhất Nhu uống một chút, thè lưỡi, vẻ mặt chán ghét.
Mấy ngày nay, ngày nào nàng cũng uống loại dược thiện này, cho dù uống ngon nhưng uống nhiều cũng ngán, đáng tiếc Vũ Văn Tịch quản rất nghiêm, từ sau khi biết nàng trộm đổ một chén, cho dù thế nào hắn cũng phải ở bên cạnh, đút nàng uống xong mới thôi.
“Lần sau ta sẽ nói bọn họ thay đổi, bây giờ nhanh chóng uống xong. Cái này rất tốt với thân thể của ngươi, hay là ngươi muốn lúc nào cũng bị đau bụng?”
Nhìn thấy Vũ Văn Tịch ẩn ẩn có dấu hiệu tức giận, nàng mới ngoan ngoãn uống xong dược thiện, Vũ Văn Tịch âm thầm thở ra một hơi, hắn không nghĩ ra, lúc mới đầu tiểu mỹ nhân có vẻ nhu thuận nghe lời, về sau lại càng ngày càng thích vuốt râu hùm, thế nào cũng phải bị hắn ép buộc mới nghe lời một chút.
Vừa lòng nhìn một chén dược thiện dần dần thấy đáy, Vũ Văn Tịch nhìn thoáng qua Thanh Uyển đang quỳ trên mặt đất, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-ii/3060373/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.