Có lẽ đây là câu nói dài nhất mà Vũ Văn Tịch từng nói với nàng, trong lòng nàng chua chua xót xót, nói không rõ là cảm xúc gì.
Tô Nhất Nhu hít hít cái mũi, trong giọng nói vẫn còn ủy khuất: “Đó cũng là vì tối hôm qua ngươi không ăn cơm với ta, ta mới ăn uống không tốt.”
Lòng bàn tay lau nước mắt trên mặt tiểu mỹ nhân, Vũ Văn Tịch cũng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt nhìn nàng, Tô Nhất Nhu do dự một hồi lại tiếp tục nói.
“Ta không thích vị Tình Nhi kia, ngươi về sau không được gặp nàng.”
Lời này thật ra kiều man vô lý nhưng Vũ Văn Tịch lại không tức giận vì những lời này ngược lại tốt tính nói thầm với nàng mấy câu.
Ánh mắt của Tô Nhất Nhu sáng lên, bàn tay nắm lấy y phục của Vũ Văn Tịch cũng thì thầm hỏi lại: “Thật vậy chăng?”
Vũ Văn Tịch gật đầu.
Phiền muộn hai ngày nay của Tô Nhất Nhu trở thành hư không, lập tức cảm thấy thèm ăn.
Vũ Văn Tịch nhìn nàng vui vẻ tự mình cũng vui vẻ, chỉ những lúc ngẫu nhiên gắp đồ ăn cho nàng mới có thể thấy được sự cưng chiều rất nhỏ kia, nhưng mà ngay cả hắn cũng chưa phát hiện ra sự cưng chiều rất nhỏ này.
Bởi vì nguyệt sự của Tô Nhất Nhu tới, Vũ Văn Tịch chỉ ấn nàng xuống giường để nàng nghỉ ngơi thật tốt, một mình đi thư phòng xử lý văn kiện, nàng chỉ có thể tống cổ tỳ nữ đi ra ngoài thu thập những chuyện thú vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-ii/3060378/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.