“Không cần mà!” Tiểu Lệ gắt gao bám lấy cánh tay Tạ Hiên, cô khóc thút thít: “Chị không có ý tứ khác, cầu xin các em đừng bỏ chị!”
Cô quá hận a, vì sao lại bất công với mình như vậy?
Cô tự mình trộm đi gặp tên bạn trai phản bội kia, cho tới bây giờ, cô không có liên lạc gì với người nhà. Trước không nói bọn họ còn sống hay không, cũng có thể, sẽ không còn được gặp lại nữa.
Tất cả ủy khuất trong lòng đều bạo phát ra. Cô khóc vô cùng thương tâm.
Cô gái xinh đẹp nhu nhược dễ dàng thắng được đồng tình nam nhân. Tạ Hiên nhìn cô khóc lợi hại như vậy, lúc này tâm mềm nhũn, hắn khuyên nhủ: “Thôi bỏ đi. Mộ Hàm Phong……”
“Cậu cũng cút xuống đi!” Cơn giận Mộ Hàm Phong còn sót lại chưa tiêu.
“Này, chúng ta là bạn học đã lâu, cậu không thể thiên vị như vậy! Cậu thích Như Ý chúng mình có thể hiểu, nhưng chị Tiểu Lệ nói cũng không sai mà!”
Từ Như Ý lôi kéo người bên cạnh, “Đừng náo loạn.”
Lúc trước cũng cảm thấy mọi người đều là bạn học, cực kỳ hiểu biết lẫn nhau. Tất cả đồ vật bọn họ đều trộn với nhau, nhất thời không phân ra của ai với ai, nào ngờ hiện tại có mâu thuẫn.
Mộ Hàm Phong cân nhắc, thật là nên tách khỏi bọn họ.
“Trạm dừng tiếp theo, chúng tôi sẽ đi đường chúng tôi. Vật tư trên thuộc về các cậu hết, chúng tôi chỉ mang chiếc xe này đi.”
Tạ Hiên nhìn hắn, giương miệng mấy lần cũng không thể nói ra cái gì.
Bọn họ là bạn học hơn hai năm, lại cùng sống với nhau tại nơi mạt thế hơn hai tháng. Trong khoảng thời gian sớm chiều ở chung này, cũng thành lập tình bạn sâu sắc.
Vốn dĩ không có khoảng cách mấy, đột nhiên quan hệ trở nên căng thẳng. Trong lòng mọi người đều không dễ chịu.
“Thật xin lỗi, là do chị không tốt.” Tiểu Lệ khóc lóc nói.
“Chị Tiểu Lệ, chuyện này không liên quan đến chị……”
“Ý cậu vấn đề ở tôi?” Mộ Hàm Phong đối chọi gay gắt.
“Mình cái gì cũng chưa nói được không!” Tạ Hiên đỏ mặt lên.
Mộ Hàm Phong lúc ở trường chính là tính tình đại thiếu gia, trong khoảng thời gian hắn bị thương này, mọi người ai cũng săn sóc, chiếu cố hắn.
Hắn còn có bất mãn gì chứ! Với một cô gái còn hung dữ như vậy, hắn có ý gì sao?
Nếu Âu Dương Phỉ Phỉ ở chỗ này, có lẽ mâu thuẫn sẽ không tiếp tục trở nên gay gắt.
Nhưng cô ấy không ở đây, Mộ Hàm Phong cái gì cũng có thể nhẫn, duy mỗi chuyện kẻ khác nói không tốt về Như Ý, cho nên hắn kiên quyết không nhượng bộ.
Tạ Hiên chỉ cảm thấy hắn gây rối quá mức vô cớ. Có lẽ thật sự tách ra mới tốt.
Mộ Hàm Phong vẫn luôn không tuân thủ kỷ luật, ở trường học chính là đối tượng đau đầu của lão sư. Hiện giờ xung đột không có ích lợi, mọi người còn có thể hoà bình ở bên nhau, về sau thì sao?
Ai có thể đảm bảo có thể hài hòa mãi?
Tạ Hiên mở miệng, “Được rồi, chúng mình cũng không chiếm tiện nghi của các cậu. Là của các cậu, cứ mang đi hết đi!”
“Các cậu đủ rồi, có nguy hiểm!” Từ Như Ý bình tĩnh nói.
Cô nhắm mắt, cẩn thận dùng tinh thần lực cảm giác.
“Có đàn zombie sơ cấp số lượng khổng lồ……” Cô thở hơi hổn hển, nói.
“Như Ý, cậu vẫn ổn chứ?” Mộ Hàm Phong lập tức dừng khắc khẩu, nhìn sắc mặt cô có chút tái nhợt.
Từ Như Ý không để ý đến hắn. Tiếp tục phóng đại gấp đôi tinh thần lực, “Đang cuồn cuộn không ngừng hướng về bên này. Càng về sau, hình như cấp bậc càng cao. Mình tra xét đến, đàn zombie ít nhất cấp ba……”
“Cái gì?” Những người khác kinh ngạc.
Một con cấp bảy, bọn họ sẽ không sợ, nhưng vô số zombie cấp không cao, số lượng lại khổng lồ, cũng đủ khủng bố!
“Mau rời nơi này.” Từ Như Ý trấn an Tiểu Liệp Báo xao động bất an trong lòng ngực, nhẹ giọng nói.
Những người khác cũng bất chấp rất nhiều, nam sinh phía trước khởi động xe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]