Chương trước
Chương sau
Editor: Ochibi

Cô cảm giác mình đã nén giận đủ, nhưng trước sau không ai nhìn đến mình tốt thế nào.

Cùng là con gái, mỗi ngày Âu Dương Phỉ Phỉ đều ra ngoài thu thập vật tư. Còn Từ Như Ý này, lại không cần làm cái gì!

Đơn giản là vì xinh đẹp một ít sao? Là có thể đương nhiên hưởng thụ cái tốt của mọi người? Còn phải giúp cô ta nuôi một con sủng vật?

Tiểu Lệ nghĩ thế nào cũng không ra, cảm thấy đặc biệt không công bằng!

Chỉ là, cô không cam lòng, không có bất kỳ kẻ nào cùng cô cộng minh. Mấy người này dường như rất thích vị kiều tiểu thư đó!

Ngày hôm sau, mọi người trang bị xong, một đường xuất phát.

Âu Dương Phỉ Phỉ học cái gì cũng nhanh, Mộ Hàm Phong bị thương, vì vậy cô phụ trách lái chiếc xe chở vật tư đi phía trước, xe sau một nam sinh khác lái.

Mộ Hàm Phong ở phía sau thùng xe yên tĩnh ngốc.

Hắn giống ông cụ ngồi ở chỗ kia, thích ý nhìn chăm chú dáng vẻ Từ Như Ý mát xa chân cho mình.

Do thời gian dài không hoạt động, cô sợ cơ bắp hắn héo rút, cho nên mỗi ngày sẽ đúng giờ mát xa.

Thủ pháp Như Ý rất tốt, ấn lên sẽ làm hắn rất thoải mái.

Lúc này, nam sinh phía sau hắn tên Tạ Hiên, nhịn không được mở miệng, “Mộ Hàm Phong, vai mình mỏi quá.”

Mộ Hàm Phong liếc mắt nhìn hắn. Nhướng mày, du côn mà mở miệng: “Làm gì?”

Tạ Hiên: “…… Cậu vẫn nên tiếp tục dựa vào đi.”

Từ Như Ý mát xa xong, cuộn lại ngón tay mệt mỏi của mình.

Lúc này, tay cô bị mạnh mẽ kéo qua. Lục Sơ Vân lẳng lặng nhìn cô.

“Sơ Vân Ca?”

Lục Sơ Vân cầm tay cô, thấp đầu, bắt đầu giúp cô xoa nắn từng ngón tay.

Biểu tình anh ôn nhu, vận động nhẹ nhàng chậm chạp. Nghiêm túc như vậy, cẩn thận như vậy.

Lòng bàn tay Lục Sơ Vân to rộng, ngón tay thon dài, hoàn mỹ đến mỗi một chi tiết. Người này, tuyệt đối là con cưng của thượng đế.

Nếu không phải mạt thế đến, không biết có bao nhiêu cô gái mê muội anh.

Mộ Hàm Phong nửa giương miệng, muốn bác bỏ hai câu, lại nhận ra mình không mở miệng được.

So với vị học trưởng ôn nhu này, hắn dường như hoàn toàn không có sở trường.

Tiểu Lệ một bên xem đến khó chịu. Cô nhẹ giọng mở miệng: “Sơ Vân Ca, để em giúp Như Ý ấn cho.”

Dựa vào cái gì nam sinh như một vị vương cao quý này, muốn hạ mình hàng quý lấy lòng cô ta?

Từ Như Ý cùng cái tên kêu Mộ Hàm Phong mỗi ngày ái muội không rõ, anh ta thật sự không nhìn thấy sao?

Lục Sơ Vân không thèm để ý, tiếp tục động tác trong tay.

Trong xe yên tĩnh đến quỷ dị, không khí có chút xấu hổ.

Lúc này, xe đột nhiên ngừng lại.

“Làm sao vậy?” Mộ Hàm Phong hỏi.

Nam sinh lái xe phía trước trả lời: “Có người sống sót cản đường chúng ta, muốn lên xe.”

Mộ Hàm Phong duỗi đầu nhìn qua, nơi đó tổng cộng hơn mười người, có nam có nữ, có già có trẻ.

“Xe chúng ta không chứa được nhiều người như vậy.” Từ Như Ý mở miệng.

Nếu có thể, ai chẳng muốn làm chúa cứu thế. Nhưng đoàn người bọn họ chen chúc nhau trong cái không gian nhỏ hẹp này, đã đủ khó chịu. Đúng thật không thể chứa thêm nữa, chứ đừng nói nhiều người như vậy.

Tiểu Lệ rõ ràng kích động, tâm cô một trận kinh hoàng. “Như Ý, bỏ bọn họ, những người này rất có thể bị zombie ăn, cô…… Sao lại có thể nhẫn tâm đến thế!”

Bất mãn cuối cùng cũng tìm được cơ hội thích hợp, dùng đạo đức để khiển trách cô không thể tốt hơn.

Tiểu Lệ nói, làm Mộ Hàm Phong nổi giận.

Lúc trước tiếp thu Tiểu Lệ, là bởi vì cô ta có thể quấn lấy Lục Sơ Vân, mình sẽ có nhiều cơ hội tiếp cận Như Ý.

Hiện tại, những lời này rõ ràng xúc phạm điểm mấu chốt của hắn, lập tức liền xù lông.

“Nếu cô ấy nhẫn tâm, sớm mẹ nó vứt cô xuống rồi!” Mộ Hàm Phong xô đẩy Tiểu Lệ, “Cút mẹ cô đi! Cô cứ việc cứu bọn họ! Lái xe!”

11/3/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.