Editor: Ochibi
Mọi người ngồi vây quanh giữa sân, nhìn một bàn trần đầy thức ăn tinh xảo, dại ra.
“Này…… Thật là do Như Ý làm sao?” Nếm thử một miếng, mọi người không dám tin hỏi.
“Hừ!” Mộ Hàm Phong khinh miệt thả ra một tiếng, trung nhị chứng* vô cùng mà phun ra hai chữ, “Ngu xuẩn.”
(*Trung nhị chứng [Bệnh trung học]: chỉ thiếu niên tuổi dậy thì hay tự cho tư tưởng, hành động và giá trị quan là đúng.)
Những người khác cười ha ha, không khí vô cùng nhẹ nhàng.
Tiểu Lệ một bên con ngươi ảm đạm, cảm giác mình thế nào cũng không thể dung nhập bọn họ!
Cũng may Mộ Hàm Phong ủng hộ cô, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cần cô tiếp tục quấn lấy Lục Sơ Vân, sẽ không bị đuổi đi.
Ăn cơm xong, mọi người hàn huyên một lát, hi hi ha ha hồi ức về tình cảnh trong trường học. Trong lúc nhất thời, cảm thán muôn vàn.
Sắc trời cũng dần tối hơn, mọi người bắt đầu quét dọn phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tổng cộng chỉ có ba phòng, trong đó một phòng để lại cho ba nữ sinh, hai phòng còn lại để dành cho nam sinh.
“Các cậu ngủ đi, tôi đi gác đêm.” Mộ Hàm Phong nói.
Thứ nhất nơi này vùng ngoài hoang vu, nếu có zombie đánh bất ngờ sẽ rất phiền phức. Thứ hai hắn rất dễ mộng du, hiện giờ ba nữ sinh ngủ một giường, nếu hắn mà lỡ đi vào thì quá mất mặt.
Âu Dương Phỉ Phỉ gật đầu: “Được thôi, mình và cậu cùng nhau.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/2444889/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.