Chương trước
Chương sau
Editor: Ochibi

Tiểu Liệp Báo nhìn thì như ôn thuần, kỳ thật nó có dã tính. Trong lòng ngực cô thì còn đỡ, chứ với người xa lạ lại rất cảnh giác.

Cô đã đối đãi với nó như con của mình, vừa không hy vọng người khác thương tổn nó, cũng không muốn nó xúc phạm những người khác.

Một đường đi trước tiên, mọi người phân công hợp tác khi dừng chân trên đường.

Một bộ phận người phụ trách tìm kiếm đồ ăn, một khác bộ phận phụ trách an toàn cũng như thu thập tinh hạch.

Trong cảm nhận của bọn họ, Từ Như Ý và Tiểu Lệ không có giá trị vũ lực gì, cơ bản phải lưu tại nơi đóng quân.

Trên xe có một bộ vệ tinh hướng dẫn có thể dùng. Mục tiêu của bọn họ là phía bắc, đi đến thủ đô, nơi đó hẳn là nơi bắt đầu thành lập căn cứ.

Sắc trời dần tối, đoàn người tìm được một tiểu viện của hộ nông gia, dừng xe lại.

Chủ nhân nơi này đã sớm không ở, có điều đồ ở bên trong vẫn được bảo tồn tốt, nồi chén bếp cụ đều đầy đủ hết.

“Mọi người một đường vất vả, chuyện nấu cơm cứ giao cho mình đi.” Âu Dương Phỉ Phỉ chủ động nói.

Cô thấy Từ Như Ý là loại đại tiểu thư nũng nịu, người tên Tiểu Lệ có lẽ cũng sẽ không làm. Mà mình ở nhà việc nhà gì cũng làm hết, dĩ nhiên thuận buồm xuôi gió.

“Lớp trưởng, không cần. Để mình làm cho.” Từ Như Ý tiếp nhận đồ vật trong tay cô.

“Cậu?”

“Lớp trưởng, cậu đừng xem thường Như Ý, cô ấy nhất định sẽ khiến các cậu chấn động.” Mộ Hàm Phong rất là đắc ý mà nói, hệt như phần kiêu ngạo này là thuộc về chính mình.

Những người khác dĩ nhiên không để bụng, cũng ít nhiều nhìn ra, hai người này một đường chung hoạn nạn, có lẽ đã sinh ra cảm tình rồi? Càng không nói ai cũng biết, Từ Như Ý vẫn luôn theo đuổi nam sinh này.

“Nga ~ bọn mình thật chờ mong nha!” Người khác ồn ào.

Trong bầu không khí như vậy, ai cũng đều quen biết nhau, mọi người đã quên đi buồn bã, dường như trở lại ngày tháng còn ở trường học.

Chỉ có Lục Sơ Vân và một người khác không hoà hợp, mà Tiểu Lệ cũng yên tĩnh ở bên cạnh anh.

Cô nghiêng đầu, âm thầm đánh giá anh.

Lục Sơ Vân đứng ở góc phòng bếp, đường cong ôn nhu, sườn mặt như ngọc thạch phiếm ánh sáng, làm anh có vẻ ôn tồn lễ độ.

Tuy rằng mọi người đồn đãi anh bị zombie cắn thương, nhưng không có hại bất kì ai. Ngược lại một đường biểu hiện ra ngoài cường đại, lạnh nhạt, khiến người tâm động vô cùng.

Tiểu Lệ tim đập nhanh vài phần.

Cô biết, ở thế giới tàn khốc này, nếu không có thực lực, nhất định phải phải có một hộ hoa sứ giả cường đại. Cô đã tuyệt vọng với thế giới này, nếu cứ mãi đơn thuần, chờ ngày nào đó bọn họ vứt bỏ mình, vậy thật sự chỉ có một con đường chết.

Trải qua những hồi ức không thoải mái, cũng khiến cô không dễ tin tưởng bất kỳ ai.

Tiểu Lệ nhìn chằm chằm thân ảnh bận rộn trong phòng bếp, người kia tên Từ Như Ý, thật rõ ràng đã có Mộ Hàm Phong, nam sinh này, hẳn đã phải sớm buông tay mới đúng.

Cô đến gần một chút, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Sơ Vân Ca……”

“Làm ơn đi, bộ Sơ Vân Ca là cô có thể kêu sao? Anh ta còn nhỏ hơn cô nữa là!” Giọng Mộ Hàm Phong khó chịu truyền tới.

Hắn đi qua, chụp vai Lục Sơ Vân, hừ với Tiểu Lệ một tiếng.

Không biết xấu hổ! Vậy mà lại muốn thông đồng Sơ Vân Ca…… Ủa xí xí xí? Khoan đã!

Cô ta muốn thông đồng với Sơ Vân Ca? Đây không phải một cơ hội tốt sao?

Hai mắt Mộ Hàm Phong sáng ngời.

Đẩy Lục Sơ Vân qua, “Sơ Vân Ca, tuy rằng chị ta nhỏ hơn anh, nhưng lớn lên xinh đẹp có phải hay không, hơn nữa người khác cũng nói, chị ta vẫn còn trong trắng……”

Lục Sơ Vân liếc mắt nhìn chằm chằm hắn.

“……” Mộ Hàm Phong nháy mắt, giơ đôi tay tỏ vẻ chính mình rất vô tội.

“Xong rồi, mau tới ăn cơm đi.” Âu Dương Phỉ Phỉ kêu lên, đã khử độc chén đũa xong.

8/3/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.