Bình thường tinh hạch sẽ nhanh được dị năng giả hấp thu, mục đích để thăng cắp, hoặc là làm tiền để lưu thông.
Nhưng màu đỏ thuộc về hỏa hệ, trừ dị năng giả hệ hoả dùng để tăng thực lực, cũng có thể dùng làm nhiệt lượng và nguồn sáng, cho nên trân quý cực kỳ, người bình thường sẽ không ra tay.
Tuy nhiên, nhân loại đang tìm kiếm zonbie dị năng để tăng cường bản thân, mà zombie thì làm sao không muốn đánh bại dị năng giả, cải thiện mình?
Cho nên, thể chất Mộ Hàm Phong, tương đối mà nói cũng rất dễ dàng thu hút zombie hệ hỏa công kích!
Hạ quyết tâm, hắn quyết định: Nhất định phải tìm một viên cho cô!
Những người khác đã ngủ, Từ Như Ý và Mộ Hàm Phong tản bộ quanh tiểu viện.
Hiện tại khí hậu dị thường, buổi tối thấp đến âm mười mấy độ, nhưng không có tuyết rơi. Cũng may đêm nay ánh trăng không tệ lắm, đi trên đường nhỏ nông thôn thế này, nếu không có zombie đột kích, vẫn tính là lãng mạn.
Đi hai vòng, Mộ Hàm Phong chỉ vào trên nóc nhà: “Như Ý, nếu không chúng ta lên trên đó ngồi đi, nơi đó tầm nhìn rộng.”
“Được.”
Đây là tiểu viện nông gia tự xây, nóc nhà là cái ngôi cao, có thang lầu có thể đi lên.
Hai người đi lên, Mộ Hàm Phong quét dọn ra một khối đất trống, tiếp đón cô ngồi xuống.
Hắn phát hiện, cứ việc ở điều kiện gian khổ, Như Ý mỗi ngày vẫn sửa soạn bản thân rất khá.
Cô mặc quần áo đơn giản, sạch sẽ, gọn gàng.
Ở thời điểm tất cả mọi người chật vật bất kham, cô vẫn cứ ngăn nắp xinh đẹp.
Hắn thích thái độ sinh hoạt của cô như thế. Cho dù có thể không sống đến ngày mai, vẫn như cũ muốn được sống xinh đẹp, tự tại.
Trên người Mộ Hàm Phong tự nhiên tản mát ra một cổ nhiệt lượng, thông qua lưng hắn truyền qua, làm cô đối diện cũng không hề cảm giác lạnh.
Từ Như Ý vẫn ôm Tiểu Liệp Báo trong lòng, dường như nó đã xem cô trở thành mẹ, một giây cũng không rời.
Thời gian từng chút trôi qua, Mộ Hàm Phong nhịn không được mở miệng: “Kỳ thật tôi một người gác cũng đúng, nghe nói con gái thức đêm sẽ dễ già.”
Từ Như Ý quay đầu nhìn hắn, “Cho nên cậu đang ghét bỏ mình sao?”
“……” Mộ Hàm Phong nháy mắt. Hắn chỉ đau lòng cho cô được chứ?
“Mình trông già lắm sao?”
“Sao có thể!” Mộ Hàm Phong lập tức tỏ thái độ, “Ở lòng trong lòng tôi, cậu vĩnh viễn trẻ trung, xinh đẹp……”
Từ Như Ý không tỏ ý kiến mà cười cười.
“Thật đó! Tôi không có lừa cậu!” Hắn vội vàng nói, “Như Ý, vô luận cậu thành cái dạng gì, tôi đều thích!”
Vừa nói xong, hắn lập tức đỏ mặt. Này tại sao lại giống thổ lộ vậy?
Từ Như Ý nghiêm túc nhìn hắn.
Ánh mắt Mộ Hàm Phong tránh né không kịp, bị cô vừa vặn bắt. Mặt hắn đỏ ửng, khẩn trương nhìn chăm chú người trước mặt.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt thiếu nữ tựa như được phủ một tầng sa mỏng, mông lung không quá rõ ràng mà đẹp đến nỗi khiến người kinh tâm động phách.
Trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô, một đôi mắt to linh động nhìn chăm chú hắn. Môi anh đào hé mở, hình như có một loại ma lực đang triệu hoán hắn, làm hắn trong phút chốc tim đập nhanh hơn, hô hấp không thuận.
Có một loại hơi thở vi diệu lưu chuyển giữa hai người.
Mộ Hàm Phong cẩn thận điều chỉnh hô hấp, khống chế ngực phập phồng.
Hắn rất muốn lau sạch tất cả dấu vết Lục Sơ Vân lây dính trên người cô, làm cô chỉ thuộc về riêng hắn.
Ý niệm như thế sinh trưởng dưới đáy lòng, Mộ Hàm Phong nhịn không được bắt vai nhỏ nhắn của cô.
“Như Ý……” Hắn nhẹ gọi một tiếng, tăng thêm lực độ trong tay.
Cứ việc nhìn cô ăn đau đến nhíu mày, Mộ Hàm Phong vẫn không thả lỏng chút nào.
Hắn thích cô, muốn gần gũi cô, hy vọng có được cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]