Edit: Ochibi
Tư Đồ Phong thần sắc phức tạp, nháy mắt sương mù tràn ngập hốc mắt, làm mơ hồ tầm mắt hắn.
Hắn xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi.
“Thúc thúc!”
“Ta đã biết, ngươi có thể đi rồi.” Giọng hắn lạnh nhạt.
“Không, Thiên Ngữ không đi. Thúc thúc, Thiên Ngữ muốn mãi mãi lưu lại nơi này, vĩnh viễn vĩnh viễn làm bạn thúc thúc!”
“…… Tùy ngươi.”
Tư Đồ Dương dường như đã đoán trước kết quả sẽ như vậy, tuy rằng có chút thương tâm, nhưng nàng cũng không từ bỏ.
Hắn càng như vậy, càng làm người cảm thấy đau lòng.
Hắn yêu càng sâu, càng khiến nàng không có cách tự kềm chế.
Hắn càng vô tình, càng khiến người muốn cho hắn ấm áp.
Tư Đồ Dương quyết định: Cho dù hắn không yêu nàng, nàng cũng muốn canh giữ ở bên người hắn!
Hắn yêu thương một cô nương, mười lăm năm có thể chịu đựng tịch mịch, thì tại sao nàng lại không thể? Ít nhất, nàng còn có thể mỗi ngày nhìn thấy hắn.
Tư Đồ Dương sống chỗ này, nàng không hề dùng tên thật, mọi người đều gọi nàng là Thiên Ngữ.
Trong bộ lạc, nhiều thêm một thân ảnh nhỏ hoạt bát, nơi nơi đều có thể nhìn thấy Tư Đồ Dương nhiệt tình trợ giúp dân chăn nuôi. Thời gian nửa năm, nàng dung nhập đại gia đình này rất tốt.
Đương nhiên, Tư Đồ Dương làm được nhiều nhất, vẫn là ở bên cạnh Tư Đồ Phong.
“Thúc thúc ~ trời lạnh, Thiên Ngữ dệt áo lông cho thúc thúc, thúc thúc xem có thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/2444809/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.