Edit: Ochibi
Không có đốt đèn nhà có chút tối. Hắn nương theo tia chớp miễn cưỡng mang giày, đi ra ngoài.
“Điện hạ.” Hộ vệ canh gác bên ngoài cung kính gọi.
“Nàng…… Đã trở lại chưa?”
“Thiên Ngữ tiểu thư sao ạ? Thuộc hạ không có thấy……”
Tư Đồ Phong không đợi hắn nói xong, đã chạy như bay ra ngoài.
Cái đồ ngu ngốc kia! Biết ngay nàng sẽ không làm người khác bớt lo! Lòng hắn nóng như lửa đốt, hạt mưa lớn đánh vào trên người, trên mặt hắn, xối toàn thân hắn.
“Tư Đồ Dương, ngươi cút ra đây cho ta!” Hắn giận dữ hét.
Nhưng mà, không có người đáp lại hắn.
“Ngươi ở nơi nào? Ta đếm ba tiếng, ngươi mà không ra……” Tư Đồ Phong bất chấp lau đi nước mưa trên mặt, tiếp tục nói, “1, 2……”
“Còn một tiếng cuối cùng! Tư Đồ Dương, cho rằng ta không dám đánh ngươi phải không? Mau cút ra đây cho ta!”
“Giỏi lắm, ngươi tốt nhất trốn luôn đi! Để ta tìm ra ngươi, ngươi liền xong đời!”
Hắn tìm khắp nơi, vẫn không thấy bóng dáng nàng. Tiếng sấm nổ vang lẫn tiếng mưa to bao phủ lấy hắn.
Nàng chung quy vẫn đi rồi sao? Hắn lại giống như trước, vẫn chỉ một người……
“Tư Đồ Dương, ngươi tốt nhất không cần trở lại nữa……” Hắn đứng trong mưa lẩm bẩm, “Nếu không……”
Trong gió lạnh, hắn rùng mình một cái. Lãnh lẽo thấu xương như lòng hắn hiện tại.
Đi thôi, đi rồi cũng tốt. Hắn sớm đã quen cô đơn, quen với đêm một người.
Dù cho có ai làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/2444811/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.