"Xem ra đã đi rồi."
Nguyễn Thu nhìn gian phòng trống không trước mặt, nói với La Ngọc Thần với sắc mặt khó coi.
La Ngọc Thần lại không mù, đương nhiên nhìn ra được mình bị cho leo cây.
"Chắc là cô Tịch có chuyện quan trọng!"
Nguyễn Thu chưa dứt lời, vừa nói đã khiến cho La Ngọc Thần nhớ tới cái gọi là 'học sinh'.
Chỉ vì một 'học sinh', mà đến cả bạn trai cũng không cần. Xem ra 'học sinh' này cũng không phải học sinh bình thường.
Trong lòng La Ngọc Thần có quỷ, vì vậy đã dùng chung suy nghĩ đoán Tịch Hiểu Vũ. Có điều, cho dù Tịch Hiểu Vũ biết suy nghĩ hắn ta, cũng sẽ không để ý.
Nguyễn Thu quấn lấy, lắc cánh tay của hắn: "Thần, đừng nóng giận, anh còn có em mà."
La Ngọc Thần nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, nuốt nước miếng.
"Em sẽ không rời bỏ anh, đúng không?"
Nguyễn Thu nở nụ cười ngọt ngào: "Đương nhiên... Biết rõ tâm ý của em đối với anh, còn phải hỏi."
"Vẫn là thu Thu tốt nhất." La Ngọc Thần nhéo khuôn mặt của Nguyễn Thu. "Đáng tiếc, chúng ta là thầy trò..."
"Thần, tuổi tác chúng ta không kém nhau lắm. Ai bảo anh ưu tú, tuổi còn trẻ đã là giáo viên đại học. Hiện tại là mạt thế, ai còn để ý đến mấy cái này? Hơn nữa, xung quanh đều là người lạ, ai biết quan hệ của chúng ta? Người luôn để ý chỉ có chính anh mà thôi. Thần, anh nếu không thích em, em liền đi thích người khác."
"Vừa rồi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-toi-roi/2191592/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.