Chương trước
Chương sau
Tả Hạo Lâm thấy Lê Viện trở về, nhướng mày.

"Tôi cho rằng..."

Lê Viện liếc hắn một cái, người kia nuốt lời nói ngược trở về.

Tống Văn đi ra từ trong phòng, giọng điệu ấm ức.

"Cô Tịch, Đầu To nói cô bỏ chạy với tên đàn ông khác. Em biết cậu ta gạt em mà."

Lê Viện nở nụ cười: "Trước khi tìm thấy anh họ em, chị sẽ không chạy đi với người khác. Có điều sau khi tìm được, thì có thể lắm chứ."

"Cô Tịch, chị thật tàn nhẫn." Tống Văn giống như một đứa trẻ, hiện tại càng ngày càng ỷ lại Lê Viện. Có đôi khi Lê Viện hoài nghi có phải cậu ta đã xem cô như mẹ rồi hay không.

"Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời đi." Lê Viện nói.

"Gấp như vậy? Có liên quan với người vừa rồi à?" Tả Hạo Lâm dựa vào cửa sổ, hai tay ôm ngực, biểu tình lười biếng.

"Đó là bạn trai của tôi. Nhưng rất nhanh sẽ trở thành bạn trai cũ. Cô gái bên cạnh là học sinh của hắn, giữa bọn họ có gì đó không rõ ràng. Trước mạt thế đã có dấu hiệu, chỉ là tôi không rảnh để ý đến họ, nên vẫn chưa chia tay. Nhưng nhìn tình hình này, đối phương hiển nhiên đã xem tôi như kẻ ngốc. Đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi. Vì để tránh phiền phức, chúng ta sẽ rời khỏi đây vào sáng ngày mai."

Tống Văn nghe Lê Viện nói xong, cực kỳ tức giận. Cậu không cao hứng: "Vì sao phải chạy trốn chứ? Chị trực tiếp chia tay với hắn không phải tốt rồi sao?"

"Đầu tiên, chuyện quan trọng nhất hiện tại là tìm được anh họ em, sau đó đến thành phố C người nhà của chị. Thứ hai, hiện tại là mạt thế, nếu như kích thích đến hắn, gây bất lợi cho chúng ta thì làm sao? Trước khi yên ổn, vẫn nên cách xa bọn họ. Về sau này, nếu như gặp lại, khi đó xử lý cũng không muộn."

"Nếu cô đã cảm thấy thế, thì cứ như vậy đi! Thông báo cho các anh em, tối nay ngủ sớm một chút, sáng mai rời đi."

Ban đêm. Lê Viện bưng một ly rượu vang đỏ ra khỏi phòng. Nhìn thấy Tả Hạo Lâm dựa bên cửa sổ, ngẩn người nhìn ánh trăng trên bầu trời, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.



"Nhìn gì vậy?" Lê Viện đưa ly rượu vang trong tay cho hắn, sau đó biến ra một ly mới giống như làm ảo thuật.

Tả Hạo Lâm nhìn thấy cảnh này cũng không ngạc nhiên. Lê Viện bày ra hệ quang và hệ hỏa, nhưng không công khai hệ không gian trước mặt mọi người. Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra. Bằng không cây roi của Lê Viện sao có thể luôn xuất hiện rồi biến mất đột ngột, chỉ có người mang không gian mới có năng lực như vậy.

Khóe miệng Tả Hạo Lâm hơi cong: "Mặt trăng của mạt thế đẹp hơn so với trước kia. Cô có cảm thấy vậy không?"

"Nếu đẹp mà phải đổi lấy nhiều sinh mệnh như vậy, tôi không cảm thấy đây là chuyện đáng để ăn mừng." Lê Viện giơ ly lên. "Cụng ly."

Tả Hạo Lâm chạm cốc với cô.

"Người nhà của cô ở đâu?"

"Thành phố C."

"Tôi còn tưởng cô đến đó có chuyện gì, hóa ra cũng là tìm người nhà."

"Ừm."

"Gia đình của tôi cũng ở thành phố C."

Tống Văn vừa đi WC, khi ra ngoài thấy hai người đứng ở cửa nói chuyện với nhau. Tuổi bọn họ xấp xỉ, hơn nữa còn chênh lệch chiều cao. Dưới ánh đèn, thoạt nhìn hỉnh ảnh của bọn họ rất hài hòa, đặc biệt xứng đôi.

"Aiz anh, đã biết bên người cô Tịch không thiếu đàn ông xuất sắc rồi, còn tùy hứng rời đi như vậy. Đợi đến khi tìm thấy anh, chỉ sợ sẽ không còn chỗ nữa đâu."

Vốn dĩ Tống Văn còn rất thưởng thức Tả Hạo Lâm. Người này có tâm huyết của một quân nhân, luôn xông lên trước giết zombie, bảo vệ cậu ở phía sau. Nhưng hiện tại xem ra hắn có cơ hội cướp đi 'chị dâu tương lai', ngay lập tức độ hảo cảm giảm hơn phân nửa.

Anh họ cậu hiếm khi mới thích một người. Bỏ lỡ chuyến này, không biết đến khi nào mới bắt được chuyến xe khác. Cậu đương nhiên là giúp người thân không nói đạo lý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.