Chương trước
Chương sau
Hai tiếng sau, cơm nước no nê xong, mọi người đưa em gái chuyên viên trang điểm về nhà trước, sau đó đến lượt hai người Chu Xảo Huệ và Lê Viện.

Xe chuyên dụng dành cho nghệ sĩ dừng lại dưới lầu. Đường Thịnh ngồi ở ghế lái phụ, bên cạnh là trợ lý lái xe. Anh quay đầu lại, nói: “Tới rồi. Có muốn mời bọn tôi vào trong uống trà không?”

Chu Xảo Huệ cười gượng: “Không tiện lắm!”

Hạ Mân nhìn tiểu khu cực kỳ bần cùng, cửa cũng không có bảo vệ an ninh trông coi, thậm chí ngay cả đèn đường cũng đã hỏng.

“Nơi này không quá an toàn, cô nên đổi chỗ ở mới đi.”

Lê Viện đã uống mấy ly rượu gạo, gật gù, lúc này mới ngẩng đầu lên. Nghe Hạ Mân nói xong, cô trợn tròn mắt: “Nếu tôi có tiền, đương nhiên đã đổi sang tiểu khu xa hoa khác từ lâu rồi.”

“Không lẽ các cô tính cứ đơn độc làm việc một mình như vậy? Không muốn ký hợp đồng với công ty nào đó sao?”

“Ai chịu ký với tôi đây? Nếu tôi không có giá trị, công ty nào cũng không muốn đánh liều chịu lỗ vốn để hợp tác. Không bằng có tên tuổi trước rồi lại tính.”

Hạ Mân trầm mặc.

Đường Thịnh thích hợp nói chen vào.

“Thật ra… Hạ ảnh đế nhà chúng tôi mới thành lập một phòng studio gần đây. Mặc dù hiện tại không có nhiều nghệ sĩ ký kết cho lắm, chưa đến mười người, nhưng cũng có chút khởi sắc. Nếu cô không chê studio bé, không bằng tham gia đi?”

Lê Viện ngước mắt, nhìn về phía Hạ Mân vẫn không nói gì.

“Anh muốn ký hợp đồng với tôi?”

Hạ Mân ngồi cạnh cửa xe, còn Lê Viện ngồi ở chính giữa. Cô vừa ngẩng đầu là có thể trông thấy hắn. Mà hắn không chút nào yếu thế đáp lại tầm mắt cô.

“Quả thật cô là một người có tiềm năng vô hạn. Nếu hợp tác với cô, đối với tôi mà nói rất có chỗ tốt.”

“Anh không sợ mình chọc phải phiền toái sao?” Lê Viện ngồi thẳng lưng, cười nhìn hắn. “Hay là anh thương hại tôi?”

“Cô có cần người khác thương hại không?” Một cô gái sinh động rực rỡ như vậy, cho dù hiện tại có bị mất đi ánh hào quang đi nữa, cũng chỉ bởi vì do bị bụi đất bám vào. Chỉ cần lau sạch, cô vẫn sẽ là một viên trân châu lộng lẫy bắt mắt nhất thế gian.

“Ha! Thật động tâm! Vậy chúng ta cứ thử xem?” Lê Viện đẩy Chu Xảo Huệ đang ngơ ngác một cái. “Xuống xe đi! Chị bị ai điểm huyệt rồi hả!”

Chu Xảo Huệ vội vàng xuống xe. Lê Viện cũng theo sát ra ngoài.

Cô đứng bên ngoài xe, vẫy tay với người đàn ông ngồi bên trong: “Trong nhà đơn sơ, không tiện mời các anh vào uống trà. Còn chuyện vừa rồi nếu các anh thực sự có thành ý, ngày mai đem hợp đồng xem thử. Hôm nay cảm ơn các anh đã mời lẩu. Ngủ ngon!”

Cho đến khi bóng dáng Lê Viện dần biến mất, Hạ Mân mới thu hồi tầm mắt. Khóe miệng hắn nhếch lên, nói với Đường Thịnh ngồi phía trước: “Đánh máy hợp đồng đi.”



“Đúng là đàn ông! Vui buồn thất thường như ông trời vậy. Khoảng thời gian trước còn không vừa mắt người ta, hôm nay đã dịu dàng như nước, liếc mắt đưa tình. Mị lực của thần tượng vẫn không giảm như năm đó! Đúng không? Hạ ảnh đế.” Đường Thịnh trêu ghẹo nói: “Anh chỉ tò mò là thái độ của cậu hiện tại đối với cô ấy là gì? Chỉ đơn thuần muốn giúp người đã từng là thần tượng của mình, hay là…”

Hạ Mân nhíu mày: “Sao lại lắm lời như vậy?”

Hắn nghĩ cái gì ư?

Không biết.

Nếu không biết, vậy thì cứ đi một bước rồi nhìn một bước.

“Em véo chị một cái đi.” Chu Xảo Huệ nói.

Lê Viện đang lấy chìa khóa mở cửa, liếc nhìn người bên cạnh một cái, vô cùng nể tình véo lên khuôn mặt cô ấy.

“Đau! Không phải mơ.”

Chu Xảo Huệ đi theo Lê Viện vào nhà.

“Hạ ảnh đế đồng ý ký hợp đồng với em. Em biết điều này chứng minh cái gì không? Chứng minh là về sau đã có Hạ ảnh đế che chở cho em.”

Lê Viện bình tĩnh cầm bình siêu tốc tới, sau đó đổ nước vào, cắm điện, ấn công tắc.

“Thế thì sao?”

“Thì sau này em sẽ không còn là nhóc đáng thương bị cả thế giới quay lưng lại nữa, có hậu phương vững chắc rồi. Đến lúc đó ngay cả paparazzi cũng phải khách khí với em.”

“Ừm…” Lê Viện lên tiếng. “Rồi sao nữa?”

“Còn sao cái gì. Em sắp lên đời lại rồi. Có Hạ ảnh đế là ông xã quốc dân chống lưng, ai dám ức hiếp em?”

“Chưa ký hợp đồng thì cái gì cũng có khả năng xảy ra. Chị đừng cao hứng quá. Nếu muốn cao hứng, chờ ngày mai ký hợp đồng rồi lại nói.”

Lê Viện cầm lấy khăn bông vào phòng tắm.

Chu Xảo Huệ kìm lại sự kích động.

Đúng vậy! Nếu ngày mai ký hợp đồng xong, Hạ ảnh đế khẳng định sẽ phát thông báo, đến lúc đó cô ấy cũng có thể hãnh diện mà mở mày mở mặt theo. Để xem tên tiện nam kia còn dám nói gà nhà mình là ảnh hậu hết thời, còn cô ấy là người đại diện bỏ đi nữa hay không.

Lê Viện tắm xong, chụp một tấm ảnh trong phòng tắm. Trong ảnh là một mỹ nhân như đóa hoa mới hé làm cho người ta thèm nhỏ dãi, hận không thể giật khăn tắm trên người cô ra, nhấm nháp mỹ vị bên trong.



Nhấn gửi, bức ảnh nhanh chóng truyền tới điện thoại của người đàn ông bên kia.

Lúc này Cố Tử Hoán còn đang ở bên ngoài xã giao, ngồi bên cạnh là mấy người phụ nữ ăn mặc thiếu vải.

Nói chung, hắn cũng chưa bao giờ chạm vào phụ nữ bên ngoài.

Nhưng mà lúc này, điện thoại di động của hắn nhảy ra một tin nhắn. Sau khi xem xong, địa phương vốn không có cảm giác hứng thú gì đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Shit.”

“Cố tổng, ngài có gì không hài lòng sao?” Đối tác bên cạnh run rẩy, cẩn thận dò hỏi.

Cố Tử Hoán nhíu mày: “Tôi còn có việc, các anh cứ uống tiếp đi.”

“Nếu Cố tổng bận việc, chúng ta kết thúc luôn vậy! Để hôm khác lại tụ họp.” Những người khác vội vàng phụ họa.

Cố Tử Hoán, người này, dung mạo không thua kém gì những nam minh tinh trong giới giải trí. Trong giới kinh doanh, mọi người đều gọi hắn là Diêm Vương sống. Chỉ cần là lĩnh vực hắn nhìn trúng, cuối cùng đều sẽ nằm gọn trong tay hắn. Có điều là người đàn ông này vô cùng bắt bẻ, đồng thời cũng có thói ở sạch. Hắn nhớ mãi không quên mối tình đầu thanh mai trúc mã, nên chỉ chạm vào cô gái nào giống người đó.

Lúc trước cưới Phó Lâm Lâm, đúng thật là bởi vì cô cực kỳ giống với tưởng tượng của hắn. Mà vào thời điểm đó khi cô gặp khó khăn, bộ dáng nhu nhược đáng thương giống hệt như mối tình đầu, vì thế hắn mới cưới cô làm Cố phu nhân.

Người phụ nữ kia ở trên giường không tệ. Mặc dù hắn không thích người này, nhưng không thể không thừa nhận giữ lại làm bạn giường, hương vị của cô cực kỳ ngon miệng.

Hai bức ảnh liên tục làm hắn nhớ lại ký ức phủ đầy bụi, cũng trêu chọc vật cứng rắn toàn thân phát dục.

“Điều tra một chút tình hình hiện tại của Phó Lâm Lâm.” Ngồi trong xe, Cố Tử Hoán gọi điện thoại cho trợ lý Phương.

Lúc này, trợ lý Phương đang hạnh phúc ăn sinh nhật với bạn gái. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cậu biết ngay là ông chủ lại bắt tăng ca. Sau khi nghe sếp nói xong, dáng vẻ cậu như sét đánh ngang tai.

Gần đây ông chủ của cậu không phải đang coi trọng một một cô gái sao? Thế nào bây giờ lại quan tâm tới vợ cũ rồi?

Lê Viện cũng không biết Cố Tử Hoán thiếu kiên nhẫn như vậy. Cô vốn còn muốn trêu chọc hắn thêm vài lần nữa, không nghĩ tới mới hai lần đã khiến cho hắn phát thú tính.

Ngày hôm sau, Lê Viện như đã hứa dậy sớm làm bữa sáng. Vào thời điểm cô đến đoàn phim, Hạ Mân và Đường Thịnh đã có mặt trước.

“Sớm thật, hai vị mỹ nữ. Oa, đây là món gì? Thơm quá!” Đường Thịnh nhận lấy hộp đựng thức ăn từ trong tay Lê Viện, không chút khách khí mở ra.

“Ngày hôm qua không phải đã nói mời mọi người ăn sáng sao? Đây là tôi tự mình làm. Không biết có hợp khẩu vị của các anh hay không.” Lê Viện lấy mấy đôi đũa dọn ra.

Trợ lý kẹp lấy một miếng bánh bao, vừa ăn vừa chậc lưỡi: “Quá ngon. Đây là bánh bao ngon nhất tôi từng ăn đó.”

Lê Viện tự gắp bánh bao vào trong chén, sau đó lấy miếng khác đưa cho Hạ Mân: “Hạ ảnh đế nếm thử không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.