Chương trước
Chương sau
Hạ Mân nhận lấy, động tác thanh nhã cắn một miếng.

Vừa mới cắn một miếng, nước canh bên trong liền bắn lên mặt hắn.

"Thật xin lỗi, quên mất không nhắc anh đây là bánh bao nhân súp. Tuy để trong nồi không còn nóng nữa, nhưng dễ bị dính vào người."

Lê Viện rút khăn giấy bên cạnh đưa cho Hạ Mân.

Hai tay Hạ Mân không rảnh, cô dứt khoát trực tiếp xoa lên mặt hắn.

Hạ Mân vốn có bệnh sạch sẽ. Bình thường dưới tình huống như vậy, hắn sẽ ngay lập tức ném đồ đang cầm trong tay đi rửa sạch với nước, nhưng lúc này lại ngồi im thin thít, không làm ra bất kỳ động tác nào.

Sau khi lau xong, vẫn có cảm giác dầu mỡ dính dính. Thế nhưng Hạ ảnh đế lại có thể nhẫn nhịn không tức giận.

Đường Thịnh và trợ lý ở bên cạnh mắt to trừng mắt nhỏ. Cả hai đều là người gần gũi nhất bên cạnh Hạ Mân. Bọn họ cực kỳ rõ ràng điều này thể hiện cho cái gì. Quả nhiên là vị ảnh hậu này có vị trí không bình thường trong lòng Hạ Mân. Nếu đổi lại là những người khác, Hạ Mân đã sớm trở mặt rồi.

"Đây là sữa đậu nành tôi tự làm. Vì sợ không hợp với khẩu vị mọi người, nên để riêng một ly thêm đường, một ly nguyên chất." Lê Viện vừa lấy mấy cốc sữa trong túi ra vừa nói.

"Nếm thử đi." Đường Thịnh mở nắp ra, đưa cho Hạ Mân một ly sữa đậu nành.

Lê Viện phát hiện Đường Thịnh lấy chính là ly sữa thêm đường kia. Hiển nhiên, Hạ Mân thích ăn đồ ngọt.

Hạ Mân uống một ngụm, nói: "Cảm ơn, sữa rất ngon."

Đường Thịnh và trợ lý không hẹn mà cùng làm ra bộ dáng như dẫm phải đinh.

Hạ đại thiếu gia mà lại biết khen người, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Từ trước đến nay hắn có yêu cầu rất cao đối với đồ ăn. Cho dù là nhà hàng năm sao, khách sạn Michelin nổi tiếng, cũng không làm cho hắn hài lòng.

"Vẻ mặt của hai anh làm sao vậy?" Chu Xảo Huệ cười nói: "Hạ ảnh đế thích tay nghề Lâm Lâm nhà tôi thì kỳ lạ lắm sao? Hay là các anh cảm thấy tay nghề của Lâm Lâm không tốt?"

"Không phải." Đường Thịnh bắt lấy tay Lê Viện, giọng điệu khẩn cầu: "Phó ảnh hậu, cô nhất định phải giúp tôi. Sau này bữa sáng xin nhờ hết vào cô. Thật sự. Tôi vì hầu hạ vị đại gia này, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc cậu ta ăn cái gì mà vắt hết cả óc cả cái. Biết cảm giác đó như thế nào không? Tôi hói đầu hết rồi đây. Cô xem đầu tóc tôi đi. Tất cả đều do cậu ta hại."

Lê Viện kinh ngạc: "Khẩu vị của Hạ ảnh đế kén chọn như vậy ư?"

Sắc mặt Hạ Mân không tốt. Nhưng Đường Thịnh còn chưa phát hiện. Anh cứ kéo tay Lê Viện nói luyên thuyên không ngừng, cái gì có thể nói hay không thể nói đều tuôn ra hết.



"Đường tiên sinh..." Chu Xảo Huệ nhắc nhở Đường Thịnh. "Thời gian không còn sớm nữa. Sắp đến giờ quay rồi. Anh xem..."

Đường Thịnh dừng đề tài lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Mân. Lúc này mới phát hiện sắc mặt Hạ Mân cực kỳ khó coi.

"Đúng vậy, chúng tôi phải đi hoá trang đây." Đường Thịnh đứng lên. "Chuyện đó, Phó ảnh hậu, về phần bữa sáng phải làm phiền đến cô rồi. Còn việc chúng ta đã nói đến ngày hôm qua, nếu cô không có ý kiến gì khác, chúng ta sẽ xem ngày tốt để ký hợp đồng."

Lê Viện nhìn về phía Hạ Mân: "Tuổi tôi cũng không còn trẻ, danh tiếng lại xấu. Nếu như anh ký với tôi, chưa chắc có được ích lợi mình muốn."

"Sao cô biết được thứ tôi muốn là gì?" Hạ Mân đứng lên. "Đợi đến giờ nghỉ trưa đến phòng hóa trang của tôi ký hợp đồng."

"Được thôi! Có Hạ ảnh đế đây hộ tống, sao tôi có thể từ chối chứ? Mà cũng không có lý do nào để từ chối." Lê Viện mỉm cười.

Trong lúc quay phim. Đường Ngọc Địch nhìn Hạ Mân và Lê Viện diễn phối hợp ăn ý với nhau, trong mắt hiện lên sự ghen tị.

"Sáng mắt chưa? Nhìn dáng vẻ khi Hạ ảnh đế quay phim với cô ta nghiêm túc thế nào đi. Chỉ khi đối mặt với đối thủ, cậu ấy mới có biểu hiện như vậy. Còn nữa, những người khác thì thôi, em cũng nên rõ ràng một điều là, diễn xuất của Phó Lâm Lâm tốt hơn em. Cúp ảnh hậu của cô ta không phải để trưng."

"Có cách nào đuổi cô ta đi không?" Đường Ngọc Địch siết chặt nắm đấm.

"Em nói xem? Lúc mới vào đoàn phim còn dễ, bây giờ đã quay được một nửa rồi. Từ trước đến nay đạo diễn rất coi trọng nhân tài, tuyệt đối sẽ không đồng ý. Trừ khi... Em gọi điện thoại cho Lam tổng."

Nhắc tới Lam Y Thành, ánh mắt Đường Ngọc Địch lóe sáng.

"Đúng vậy, em mới là người tốt nhất." Đường Ngọc Địch nói: "Cho dù cô ta diễn xuất tốt thì đã sao, với cái danh tiếng thối như vậy, ai mà thích cô ta?"

"Em không thấy Weibo của cô ta sao? Gần đây chỉ nhờ vào mấy bức ảnh mà đã leo lên hot search. Người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản."

Vào giờ nghỉ trưa, Lê Viện và Chu Xảo Huệ đi đến phòng hóa trang của Hạ Mân. Hai người nhìn kỹ nội dung trong hợp đồng, phát hiện điều kiện cung cấp cho cô vô cùng tốt. Lê Viện liếc mắt nhìn Hạ Mân một cái, càng ngày càng cảm thấy người đàn ông này có phải có ý gì đó với cô không. Bằng không tại sao lại chịu lỗ vốn đổ vào một cái hố đen như cô?

Với những điều kiện mà hắn cung cấp, đi nâng một người mới lên đều không thành vấn đề. Hắn hoàn toàn có thể tìm kiếm gương mặt trẻ từ Học Viện Điện Ảnh, sau đó bồi dưỡng thêm một chút. Những cô gái thanh xuân trẻ trung hoạt bát, ít nhất sẽ có giá trị trong mười năm tới, so với cô có lời hơn nhiều.

"Sao cô không ký?" Đường Thịnh cười nói. "Nếu có chỗ nào chưa hài lòng, chúng ta có thể bàn bạc thêm."

"À không. Tôi ký đây." Lê Viện lập tức ký tên của mình xuống.

Đường Thịnh nhẹ thở ra một hơi.



Thấy Lê Viện đã ký xong, Đường Thịnh tiếp tục nói: "Nhà mới của hai cô đã được chuẩn bị tốt. Tiểu khu hiện tại của các cô không được tiện cho lắm."

"Anh còn chuẩn bị nơi ở cho chúng tôi?" Chu Xảo Huệ kinh ngạc. "Cái này có phiền quá không?"

"Hiện tại Phó ảnh hậu đã là nghệ sĩ của công ty chúng ta. Tất cả điều kiện cung cấp cho cô ấy đều vì suy nghĩ lợi ích cho mọi người, sao lại phiền được?"

Đường Thịnh mỉm cười.

"Vậy thống nhất như thế đi!" Chu Xảo Huệ đẩy đẩy mắt kính: "Chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian chuyển nhà."

"Ngoài ra, khi hai cô ký hợp đồng, tôi đã đăng lên Weibo. Lát nữa các cô cũng đăng lên đi." Đường Thịnh nhìn về phía Hạ Mân. "Ảnh đế đại nhân, phiền ngài cũng đăng một tin lên đi. Để cho mọi người biết hiện tại Phó ảnh hậu đã là người của cậu."

Lông mày Hạ Mân giật giật.

Anh ta khẳng định là cố ý.

"Ừ."

Váo lúc Lê Viện cùng với Chu Xảo Huệ đi ra khỏi phòng hóa trang, bỗng chạm mặt Đường Ngọc Địch và người đại diện đang đi tới.

"Chị Phó rất thân với Hạ ảnh đế sao? Chị là nữ minh tinh đầu tiên có thể vào phòng hóa trang của Hạ ảnh đế đó!"

Lê Viện mỉm cười: "Đường tiểu thư quan tâm Hạ ảnh đế như vậy, chẳng lẽ là fan hâm mộ của anh ấy sao? Hay là nói, Đường tiểu thư đây vẫn luôn để ý đến tôi?"

"Em chỉ tò mò mà thôi!" Đường Ngọc Địch mặc trang phục hóa trang, trang điểm tinh xảo, dáng vẻ như mỹ nhân lạnh lùng, nhưng lời nói thốt ra lập tức khiến cho cô ta hạ giá.

"Lòng hiếu kỳ luôn hại chết bản thân. Vẫn không nên quá tò mò thì tốt hơn?" Lê Viện gom lại quần áo. "Tôi phải đi trang điểm lại đây."

"Đây là tình huống gì vậy?"

"Phó ảnh hậu vào studio của Hạ ảnh đế? Một bên ảnh đế bên kia ảnh hậu, bọn họ có dự định song kiếm hợp bích với nhau sao?"

Đường Ngọc Địch và người đại diện vừa mới tách ra với Lê Viện, nghe thấy nhân viên công tác ở trong góc xôn xao bàn luận. Đường Ngọc Địch nhìn về phía người đại diện. Người phụ nữ biết ý, đi về phía nhân viên công tác đang bàn tán, cướp lấy điện thoại trong tay bọn họ, sau đó liền thấy giao diện Weibo của Hạ Mân.

—— Phòng studio hoan nghênh ảnh hậu Phó Lâm Lâm gia nhập. Hy vọng về sau chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.