“Ôi chao ôi chao ôi chao!" Từng người một ê ẩm bò dậy, còn mơ hồ chẳng biết đêm nay là ngày nào trong năm.
"Ai đánh ta hả? Gia đau muốn chết."
"Tên khốn đó ở đâu!"
“Tên khốn nào, đó là một tiểu nương tử.” Cổ sắp gãy thành từng đoạn nhưng lúc này Hoàng tam lang vẫn bảo vệ phán đoán của mình.
"Không thể nào, chắc chắn là nam nhân, làm sao có thể có một tiểu nương tử hung dữ như vậy được."
“Ngươi thua, mau đưa tiền đi.” Mấy tên tửu quỷ toàn thân đau đớn vẫn còn nhớ vụ đánh cược.
"Biến đi, tiểu nương tử chính là tiểu nương tử, ta dám lấy đầu để bảo đảm, chắc chắn đó là tiểu nương tử."
Địch Nghi Dân cắn răng rít lên với giọng điệu giận dữ: "Ta chẳng quan tâm đến đó là tiểu nương tử hay đại nương tử, chết tiệt, ta đau muốn chết, ta phải tìm ra hắn ta mới được."
"Đúng, đúng, đúng, đánh chết hắn ta."
Ngụy Anh Thiều ngơ ngác hỏi: “Tiểu nương tử, thua, tiền?” Hắn có thể nghe rõ từng chữ, nhưng khi nối lại, hắn hoàn toàn không hiểu gì cả.
Hoàng tam lang nửa say nửa tỉnh khéo hiểu lòng người giải thích cho hắn.
Ngụy Anh Thiều: "..."
Hoàng tam lang ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng phát hiện ra Trình Yến đang đứng ở đó, không thể tin được: "Tiểu vương gia!?"
Khuôn mặt tuấn tú của Trình Yến hoàn toàn đen lại, đen đến mức không ai dám nhìn lại. Đám khốn nạn này đùa giỡn cô nương, nhưng lại gặp phải kẻ khó chơi, bị đánh cho tơi tả, mà mình lại vì Ngụy Anh Thiều hoảng sợ mà hiểu lầm, không nói tiếng nào đã ra tay với người ta. Đương nhiên đối phương sẽ cho rằng hắn cũng là đăng đồ tử, mới dùng đến ám chiêu.
Sau khi nghĩ rõ ràng, khuôn mặt của Trình Yến hết đỏ rồi xanh, hết xanh rồi đỏ, mình lại vì đám hoàn khố đang chết này mà bị... Đường nét trên khuôn mặt lập tức vặn vẹo đến khó coi.
“Ai ai ai.” Ngụy Anh Thiều đang ngồi xổm trên mặt đất bị Trình Yến túm cổ áo từ phía sau.
Trình Yến lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm: "Giết người?"
Ngụy Anh Thiều còn chưa đoán ra được tình huống, cảm thấy may mắn mà vỗ vỗ ngực: "Không có, không có, ôi, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng đã có người mất mạng rồi đó!"
Hai bên gò má Trình Yến giật giật, đạp mạnh một cái, Ngụy Anh Thiều đập xuống đất một cái bịch, mặt úp xuống đất, phát ra tiếng gào thét từ trong cuống họng: "Mũi của ta!"
Lại một lần nữa không thể hiểu tại sao mình bị chảy máu mũi, máu và nước mắt chảy thành dòng, Ngụy Anh Thiều tức giận chỉ vào Trình Yến gào lên: "Ngươi làm cái gì vậy!"
“Sao không giết phắt ngươi cho rồi.” Trình Yến mắng một câu thô tục, đá một cước vào Địch Nghi Dân tuyên bố muốn báo thù: “Ngươi còn biết xấu hổ không hả, đã đùa giỡn cô nương ngươi ta rồi lại bị đánh như chó, ngươi cảm thấy làm vậy sẽ lấy lại mặt mũi à? Chuyện này dừng ở đây, ta mà biết ngươi tìm cách trả thù, ta sẽ giết ngươi."
Địch Nghi Dân bị đá vào vết thương mà thảm thiết kêu lên, nheo mắt nhìn khuôn mặt hầm hầm của Trình Yến, vội vàng nói: "Ta chỉ tùy tiện nói thôi, đừng coi là thật, đừng coi là thật."
Đám người đang đau toàn thân đỏ bừng cả mặt phụ họa, rồi nhìn trời nhìn đất ngắm sao, nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn Trình Yến.
Trình Yến cũng chẳng muốn nhìn bọn họ, xoay người bỏ đi.
Ngụy Anh Thiều che mũi giật mình tỉnh hồn, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, tức giận bước đến đạp Hoàng tam lang một cái: "Đáng chết, hóa ra ta bị các ngươi liên lụy. Tuyệt giao, tuyệt giao, sau này các ngươi đừng tìm ta uống rượu nữa."
Còn chưa hết tức, Ngụy Anh Thiều đá tiếp hai cước lung tung, rồi mới sải bước đuổi theo người đằng trước.
"Lão Trình, lão Trình, ngươi nghe ta giải thích, ta bị oan, sao ta có thể làm ra chuyện mất phong độ như vậy chứ, ta không làm gì cả, là do ta uống rượu đến ngu người... Lão Trình, lão Trình à, biểu ca, biểu ca ruột của ta à…"
Giọng nói ồn ào dần biến mất trong hẻm nhỏ, chỉ để mấy người tự nhìn nhau, bọn họ chỉ có thể coi như mình xui xẻo, nếu không thì biết làm gì bây giờ?
Không biết tiểu nương tử kia đã đi đâu, nếu bọn họ cùng nhau xuất lực, có sâu tận ba thước đất cũng có thể tìm ra, nhưng Trình Yến đã nói như vậy, ai dám nhào vào họng súng chứ, vị tiểu gia này là một người tàn nhẫn đó.
…
“Trời ơi, cô nương, ta thế mà lại ngủ quên mất, xin cô nương tha tội.” Điệp Thúy khom lưng cúi đầu hối lỗi.
“Cô nương tha tội!” Điệp Lục liên tục nhận tội.
A Ngư khẽ cười: "Rượu này hơi mạnh, ta thấy các ngươi ngủ ngon, mà ta cũng không có việc gì, nên mới không gọi các ngươi. Các ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không nói cho nhũ mẫu."
Điệp Thúy, Điệp Lục nhoẻn miệng cười biết ơn và cảm thấy thật may mắn.
A Ngư mỉm cười nhẹ nhàng, tuy có một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng kết cục vẫn rất mỹ mãn, mọi chuyện nàng muốn làm đều đã hoàn thành.
A Ngư đưa mắt nhìn cảnh sông nước dưới lầu.
“Đó không phải là Nhị gia và Tam cô nương sao.” Điệp Thúy mắt sắc nhìn thấy kêu lên.
Khóe miệng A Ngư giật giật, còn có Tấn Dương quận chúa nữa.
“Quận chúa, đó là ca của ta.” Lục Nhược Linh vui vẻ chỉ vào một người trong hàng Kim Ngô vệ.
Trong đêm hội Thất tịch, người đi đường đông như mắc cửi, vì đảm bảo an toàn, nhóm Lục Minh Viễn đang ở trong doanh trại tạm thời được điều động đến tuần tra trên đường phố.
Tấn Dương quận chúa vui mừng khôn xiết, từ lần từ biệt ở trà lâu lúc trước, đã mấy ngày rồi bọn họ chưa gặp nhau. Những lời hắn nói ngày hôm đó rất đều có lý, nên nàng ta đã nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]