Chương trước
Chương sau
Nhóm người ở phía sau hăng hái hẳn lên, nhanh chân đuổi theo, nhìn thấy A Ngư xoay người quay lại ở chỗ sâu trong hẻm, đám người đó càng kích động đến mức chen lấn với nhau.

Nhóm người này đã say bí tỉ, rõ ràng là uống quá chén, ăn mặc xa hoa, có thể thấy là đám nhà phú quý.

Quần áo hoa hè nhất xoa xoa tay: "Nhìn dáng người này, vòng eo này, chắc chắn là một mỹ nhân. Các ngươi thua thua rồi, mau đưa tiền đây."

"Ngươi nói là nữ thì là nữ à, còn chưa tháo mặt nạ ra đâu."

"Hắc hắc, tháo mặt nạ cũng chưa chắc xác định được, phải cởi quần áo ra mới được."

"Ông trời ơi, Địch Nghi Dân, ngươi có còn là người không!"

Đám người đó cười phá lên "Ha ha ha", làm con hẻm nhỏ nồng nặc mùi rượu.

"Tránh qua một bên tránh qua một bên, con mắt này của ta vừa nhìn đã biết nàng chắc chắn là một tiểu nương tử, tiểu nương tử đừng sợ, ngươi hãy tháo mặt nạ xuống để chúng ta nhìn xem một cái nào." Quần áo hoa đi về phía A Ngư.

"Không sai đâu, không sai đâu, Hoàng công tử của chúng ta đã duyệt qua vô số nữ nhân rồi."

A Ngư: "..." Thế mà lại bị mấy tên háo sắc nhìn thấu lớp ngụy trang.

Quần áo hoa hè đầy mùi rượu vươn tay muốn gỡ mặt nạ trên mặt A Ngư xuống.

A Ngư nắm lấy cổ tay của hắn ta, chậm rãi hỏi: “Không có ai dạy các ngươi biết phải tôn trọng người khác à?” Vừa dứt lời, nàng đã vặn ngược tay hắn ta xuống.

“A!” Quần áo hoa hè hét lên một tiếng thảm thiết ngắn ngủi, đứt quãng rồi chỉ còn tiếng hít thở khó khăn không chờ hắn ta tỉnh lại, A Ngư đã bổ một tay xuống sau gáy hắn ta, mí mắt quần áo hoa hè run run, ngất xỉu.

Những người khác thấy vậy, lập tức nhào lên, chuẩn bị trả thù cho huynh đệ. Chỉ có một thanh niên áo lam không ăn ý đứng tại chỗ, mặt mũi lờ đờ, lại có một tiếng gào thét vang lên, thần kinh tê liệt do rượu dần dần khôi phục.

Hắn nhìn thấy một giai nhân tuyệt sắc ở trà lâu Thanh Đằng, nghe ngóng mới biết nàng là hoa đã có chủ, cõi lòng tan nát thành từng mảnh, hắn đến quán rượu để mượn rượu giải sầu. Hắn không ngờ đám huynh đệ Trình Yến không nói lời an ủi, mà là bỏ chạy, bỏ chạy... sau đó sao nhỉ?

Ngụy Anh Thiều uống rượu đến mất trí nhớ mờ mịt nhìn bốn phía tối om, đây là đâu?

"A - "

Ngụy Anh Thiều bị dọa sợ đến giật cả mình, trơ mắt ngây ngốc nhìn đám người đang nằm lộn xộn, ngổn ngang trên mặt đất và A Ngư đang đứng đó.

"Giết... a." Một khối ngọc bội đập vào mũi Ngụy Anh Thiều, máu mũi và nước mắt đồng loạt trào ra.

Nhịp tim A Ngư rối loạn, thở hổn hển, nàng không còn tâm trí để đối phó với hắn, muốn quay người rút lui, cơ thể này quá yếu, mới đánh mấy tên giá áo túi cơm này mà đã mệt đến mức không thở nổi.

Ngụy Anh Thiều ôm mũi đang chảy máu, nước mắt vẫn đang rơi, nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng của Trình Yến chạy tới, giống như nhìn thấy ốc đảo giữa sa mạc, run run la hét: "Lão Trình, cứu mạng, giết người rồi!"

A Ngư nghiêng người tránh bàn tay đánh tới, xoay người đá lại, Trình Yến đỡ được, hai người tay không tấc sắc so chiêu trong con hẻm tối.

Xét riêng về kỹ xảo, Trình Yến không bằng A Ngư, nhưng hắn có thể lực tốt hơn, mạnh hơn A Ngư đã yếu mà còn vừa dạy dỗ mấy tên rác rưởi kia.

Cơ thể A Ngư dần không chống đỡ nổi, rơi vào thế yếu, bị hắn bắt lấy cánh tay.

Trình Yến thầm giật mình, cổ tay dưới lòng bàn tay hắn nhỏ nhắn mềm mại ngoài dự liệu, còn chợt nghe thấy tiếng thở dốc mỏng manh, là một cô nương!? Động tác có chút chậm lại.

Vì sự phân tâm không đúng lúc này mà A Ngư đã lên gối ngay chính giữa.

"Ngươi..." Đời nam nhân có mỗi một chỗ không thể chịu nổi cơn đau này, Trình Yến cúi gập người xuống, đau đến nói không nên lời, chỉ có ánh mắt bừng lên lửa giận, đây chắc chắn không phải là một cô nương!

A Ngư không phải cô nương chạy trốn nhanh như chớp, không còn thấy bóng dáng đâu, Trình Yến muốn đuổi theo nhưng có lòng mà không có sức, chỉ có thể vừa khom lưng vừa nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng cơn đau không thể tả hết bằng lời.

Ngụy Anh Thiều nuốt nước miếng, run rẩy hỏi thăm: "Lão Trình, ngươi còn tốt chứ?"

Khuôn mặt tuấn tú của Trình Yến vặn vẹo: “Ngươi nói cái gì hả?” Âm thanh gần như phát ra từ kẽ răng.

Ngụy Anh Thiều kẹp chặt hai chân, trong lòng cảm thấy đau đau ở chỗ không thể nói, trên mặt bày ra dáng vẻ tức giận ngay thẳng: "Tên tiểu tử lang thang đó quá xảo trá, vậy mà dám xuống tay chỗ ngã ba đường."

Cày ba nghìn mảnh đất mới có được cái mầm độc đinh này, đừng có mà xảy ra chuyện gì nha, Ngụy Anh Thiều sờ lên cổ mình, cảm thấy hơi hơi lạnh gáy.

Ngụy Anh Thiều vội vàng loạng choạng chạy tới, chân thành đề nghị: "Chúng ta mau đi tìm thái y khám xem sao."

Trình Yến thoáng đen mặt, lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ trong miệng hắn, cánh mũi giật giật, trong hẻm nhỏ nồng nặc mùi rượu, hắn chỉ vào đống người nằm la liệt trên mặt đất: "Chuyện này là sao?"

Lúc đi ngang qua đây, hắn mơ hồ nghe thấy có chuyện không ổn, vừa đi vào xem thử đã nhìn thấy Ngụy Anh Thiều mặt đầy máu hoảng sợ la hét kêu cứu mạng, hắn không có thời gian để suy nghĩ, chỉ muốn giữ người kia lại. Bây giờ hắn mới phát hiện ở đây không có mùi máu tanh gì cả, chỉ nồng nặc mùi rượu.

Trình Yến dùng mũi chân nâng khuôn mặt của một trong số bọn họ lên, nương theo ánh trắng, hắn nhướng mày nhận ra, Hoàng tam lang - hoàn khố nổi danh ăn chơi trác táng.

“Giết người rồi!” Ngụy Anh Thiều như tỉnh lại từ trong mơ, vỗ đùi nhớ tới chuyện nghiêm túc, ngồi xổm xuống lắc Hoàng tam lang quần áo hoa hè: “Hoàng lão tam, Hoàng lão tam, ơ - vẫn còn thở à."

Ngụy Anh Thiều kiểm tra hết những người còn lại, tất cả đều còn thở hổn hển, chưa chết.

Với vẻ mặt quả nhiên là như vậy, Trình Yến nghiến răng nghiến lợi tiến lên bấm mấy huyệt đạo trên người bọn họ, làm cả bọn tỉnh lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.