“Nhị ca.” Lục Nhược Linh kéo Tấn Dương quận chúa đi về phía Lục Minh Viễn, hắn mặc giáp nhẹ màu xám sắt, dáng vẻ nghiêm nghị oai phong, khôi ngô tuấn tú.
Lục Minh Viễn cũng nhìn thấy các nàng, ánh mắt khẽ di chuyển, chắp tay hành lễ với Tấn Dương quận chúa.
Một hàng Kim Ngô vệ theo sau hắn nghe xong mới biết vị mỹ nhân có khí chất mạnh mẽ nhiệt huyết này là quận chúa, vội vàng tiến lên thỉnh an. Khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của Lục Nhược Linh, bọn họ nhịn không được mà nhìn thoáng qua Lục Minh Viễn, dáng vẻ của muội muội Lục Ti Giai thật khác xa Lục Ti Giai.
Chào hỏi xong, Lục Minh Viễn nói với Lục Nhược Linh: "Ngươi cứ từ từ chơi đi, ta còn phải đi tuần tra."
“Nhị ca, ngươi đi chơi với ta một lát đi.” Con ngươi Lục Nhược Linh đảo một vòng, nũng nịu kéo ống tay áo Lục Minh Viễn.
“Hồ nháo, bây giờ ta đang làm việc, sao có thể tự ý rời khỏi vị trí.” Lục Minh Viễn nghiêm mặt.
Lục Nhược Linh bĩu môi, kéo tay áo Lục Minh Viễn không buông.
Tấn Dương quận chúa lúc này mới bước tới, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay đang giữ chặt ống tay áo Lục Minh Viễn của Lục Nhược Linh, nàng ta cười nói: "Chính sự quan trọng, chờ ca của ngươi nghỉ hưu mộc rồi chơi với ngươi cũng không muộn, chúng ta qua bên kia xem đi."
Lục Nhược Linh vẫn phải cho Tấn Dương quận chúa chút mặt mũi, nghiêng mặt hừ hừ mấy tiếng với Lục Minh Viễn: "Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-muon-chet/3352894/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.