Người ta gọi mặt trời mùa đông là mặt trời lạnh lẽo, bởi vì tuy nó rực rỡ nhưng lại không mang hơi ấm. Mễ Bối Ly vốn thích mặt trời, đặc biệt là mặt trời mùa hạ, khi đang phơi nắng ở dưới vầng dương khiến con người ta như muốn bốc hơi mà được nhấm nháp một cốc kem ly thì tuyệt không gì bằng. Nhưng Mộc Trà lại thích mặt trời lạnh lẽo như thế này.
Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, vườn mai vàng đương nụ rạng rỡ sinh sôi, tựa như một màn sương vàng ươm được đính thêm những miếng vàng lóng lánh. song lòng người lại lạnh lẽo, ảm đạm đi như vậy.
Mộc Trà đứng từ bên cạnh ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn vào cuốn tiểu thuyết của George Sand* vẫn còn đang đọc dở trên tay, trên mặt không mang theo nét cười, chỉ có tĩnh lặng vô biên.
Dịch Giản nhìn bệnh tình của cô liền nhăn mặt. Trong lòng hắn, sự sợ hãi, lo lắng đang từ từ chiếm lấy. Nếu như mọi chuyện lại giống như giấc mơ kinh khủng đó. Mễ Bối Ly mất rồi, hắn phải làm sao?…
Hắn... phải làm sao…..
Mộc Trà ngồi bên cửa sổ, ánh mắt hơi nheo lại, lọn tóc mai rũ xuống bên sườn mặt che đi tâm tình vốn dĩ đã không còn ý tứ vui vẻ như trước.
Hắn bước vào, cô cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
Mộc Trà nhìn ra cửa sổ, ánh nắng vàng nhàn nhạt chiếu vào qua cửa sổ, những mẩu sáng vụn vỡ trải khắp căn phòng.
Hôm nay là một ngày nắng nhỉ.
Sau đó cô quay qua nhìn người đang tĩnh lặng phía cửa phòng bệnh, giọng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-co-mot-doi-hoi-tiec/1503405/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.