Ánh mắt Mộc Trà hơi híp lại, nhìn từ phía cửa hàng quần áo bên này sang bên kia có thể nhìn thấy Lư Anh - Thư ký mới của Dịch Giản. Người này đã từng đến biệt thự mấy lần để đưa văn kiện, đối với gương mặt của nguyên chủ cũng là quen thuộc. Màn này... Chuẩn bị hạ xuống được rồi. Bước chân của Mộc Trà khẽ di chuyển, dừng bên một cây treo quần áo lớn, cô hơi cúi người, nét mặt ôn hoà: " Bạn nhỏ, sao cháu phải trốn mẹ vậy? " Đứa trẻ đang trốn trong đống quần áo khẽ nghiêng đầu ra, là một bé trai nhìn rất đáng yêu. " Mẹ không mua kem cho cháu, mẹ xấu lắm. " Cậu bé nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, nét mặt cậu vô cùng ấm ức, giọng nói tựa như vừa khóc náo xong. Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt, khẽ vén lọn tóc mai lên mang tai, ngồi xổm xuống đối diện với cậu bé, giọng nói nhẹ nhàng: " Vậy dì mua cho cháu nhé, được không? " Hai mắt giống như sao trời sáng lên trong đêm đen, cậu bé đứng dậy, nét cười trên mặt hiện rõ sự vui mừng: " Thật không ạ? " " Thật. " Mộc Trà dẫn cậu bé đến cửa hàng KFC gần đó. Lư Anh tình cờ nhìn sang, chỉ thấy dáng vẻ từ phía sau của người phụ nữ kia rất quen, nhưng sau cùng anh cũng không quản nhiều, theo lối cũ trở về chỗ Dịch Giản đang đậu bên ngoài. Mộc Trà nằm người trên bàn, ánh mắt lấp lánh nhìn đứa trẻ tựa như nhìn thấy con của mình, giọng nói vui vẻ: " Có ngon không bảo bối? " " Ngon ạ! " Cậu bé đang chăm chú ăn, lúc này hơi ngẩng mặt lên trả lời. " Tiêu Bảo, qua đây. " Cậu bé vừa trả lời xong câu hỏi của Mộc Trà, lập tức bị một người kéo ra khỏi ghế. Ngước lên nhìn người phụ nữ trước mặt, cậu bé mỉm cười sán lạn: " Mẹ ơi, dì mua kem cho con, ngon lắm ạ. " Mộc Trà nhìn theo một loạt động tác như nước chảy mây trôi của người phụ nữ kia, lúc này như mới hoàn hồn, vội đứng dậy: " Chị ơi, tôi chỉ muốn chơi với đứa trẻ chút thôi ... " " Ai biết cô là người thế nào? " Người phụ nữ đó đáp, chất giọng mang theo sự khó chịu rõ rệt, " Không để ý cô đưa con tôi đi đâu, nếu cô là kẻ buôn người thì sao? " Người phụ nữ chỉ thẳng vào mặt Mộc Trà, chất giọng cao lên không ít: " Muốn chơi thì về nhà chơi với con mình đi. Đồ thần kinh. " Mộc Trà chôn chân tại chỗ, đôi mắt đờ đẫn nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ đang rời đi phía trước, trước mắt cô hoàn toàn lạ lẫm, cuối cùng bất lực ngồi xụp xuống ghế, đôi mắt đờ đẫn hoàn toàn trở nên vô hồn, một lời cũng không thể thoát khỏi thanh quản. Lư Anh trở lại xe, báo cáo xong một lượt với Dịch Giản thì lại nhớ đến chuyện kia, khó khăn mở miệng: " Dịch tổng, hình như bản nãy tôi nhìn thấy phu nhân ở trong đó, còn dẫn theo một đứa trẻ. " Ánh mắt đang tập trung vào laptop của Dịch Giản khẽ di chuyển, dừng trên người Lư Anh sau đó hắn cười nhạt: " Bối Ly làm sao có thể ở đây cơ chứ. " " Có thể là tôi nhìn lầm rồi, nhưng người phụ nữ đó nhìn thực giống phu nhân, trên người từ đầu tới chân đều là đồ của Drogba's " Ngón tay đang bấm laptop của Dịch Giản dừng lại, ánh mắt hắn trực tiếp dừng trên người Lư Anh, chất giọng như lạc đi: " Cậu nói cô ấy dắt theo một đứa trẻ? " " Vâng... " Sau đó Lư Anh chỉ nhìn thấy người đàn ông lúc nào cũng điềm đạm này lao ra khỏi xe, cuối cùng chỉ để lại một câu " Không cần đi theo " rồi khuất sau cánh cửa của trung tâm thương mại. Trong thành phố không có mấy ai dùng quần áo của Drogba's, đây vốn là nhãn hiệu thời trang từ thời phục hưng, tuy không quá nổi tiếng nhưng ít nhiều cũng là một nhãn thời trang mang danh cổ điển, vốn dĩ không được nhiều người trong giới thượng lưu ưa thích nhưng Mễ Bối Ly lại đặc biệt thích nó. Lúc Dịch Giản chạy đến thì chỉ còn thấy người phụ nữ ấy đang ngồi trên ghế trắng, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa, sau đó không đáp một lời. Hắn đi đến bên cạnh, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, ánh mắt hơi nheo lại: " Bối Ly, chúng ta về nhà thôi... " Mộc Trà như không nghe thấy lời của hắn, đôi mắt vô hồn vẫn hướng ra cửa, nơi đứa trẻ vừa rời đi bên kia, sau đó chậm rãi buông tay Dịch Giản, bước chân vô định về phía trước. Dịch Giản đi theo phía sau, chỉ nhìn thấy cô ấy gọi taxi rồi lên, dẫu cho hắn có muốn để cô đi cùng mình thì hắn cũng không thể ép được. Xe taxi lăn bánh, xe của Dịch Giản đi theo phía sau. Khung đường này là đường trở về biệt thự, Dịch Giản đi theo phía sau, cuối cùng mất dấu xe taxi ở đường lớn. Hắn đi theo đường lớn, trở về nhà, chỉ thấy cửa lớn vẫn mở, xem ra cô đã trở về nhà. Phòng khách vắng lặng. Dịch Giản đi tìm một vòng, cuối cùng dừng lại bên phòng đựng piano. Bàn tay hắn run rẩy dừng lại bên tay nắm cửa, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa ra " Bảo bối ngoan... " Người phụ nữ ngồi trên thảm nhung lớn, quay lưng lại với hắn, giọng nói dỗ dành nhẹ nhàng vang vọng trong không gian. Dịch Giản đờ đẫn bước chân vào. Vẫn là người phụ nữ đó, song chất giọng cô đầy yêu chiều, ánh mắt âu yếm của người mẹ nhìn vào con búp bê vừa to bằng đứa trẻ sơ sinh đang bế trên tay. " Bảo bối ngoan, mẹ yêu con lắm, thơm mẹ một cái được không? " Mộc Trà nhìn con búp bê đang bế trong tay, ánh mắt mang theo ý cười rất rõ, giọng nói dỗ dành vang lên bên tai, thậm chí cô còn mỉm cười với nó. Dịch Giản tiến tới, hắn với tay muốn dựt con búp bê nhưng bị Mộc Trà linh hoạt tránh né. Cô quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo uy hiếp cùng tận. Dịch Giản ngồi xuống bên cô, chất giọng đã nhẹ đi không ít: " Bối Ly, là anh đây... " " Đưa nó cho anh được không? " Tay hắn với tới, đoạn lưỡng lự chỉ vào con búp bê đang trong tay Mộc Trà. Hắn gần chạm tới, đột nhiên bị khủy tay cô hất ra. Mộc Trà ôm chặt lấy con búp bê, nghiêng người che chắn, giọng nói mang theo hốt hoảng: " Không được! Nó là còn của tôi. " Cuối cùng Dịch Giản cũng lấy con búp bê ra khỏi người Mộc Trà, cô cũng không bát náo đòi lại nữa, nhìn qua cửa sổ sát đất, ánh mắt nheo lại mang theo ý cười, khoé miệng khẽ cong, tựa như có thể nhìn thấy viễn cảnh cùng ngồi một chỗ với đứa trẻ ban nãy. " Hôm nay tôi tới trung tâm thương mại. Ở đó, tôi nhìn thấy một đứa trẻ đang chơi một mình. " Mộc Trà mỉm cười rất tươi, sau đó cũng không nhìn hắn, nét cười rất rõ, nhìn cũng rất hạnh phúc, giọng nói mang theo vui vẻ: " Mặt nó trắng trẻo, má nó phính phính, tôi nhìn thấy nó rất đáng yêu liền tốt bụng mua kem cho nó ăn. " Giọng nói của cô ngừng lại, sau đó đột nhiên quay sang nhìn hắn, chất giọng khoa học ngạc nhiên nói: " Kết quả mẹ nó nhìn thấy liền mắng cho tôi một trận. " Sau đó lập tức quay mặt ra phía cửa sổ, giọng nói trách móc: " Mẹ nó nói tôi là kẻ buôn người. Còn nói: Nếu muốn thì về nhà mà chơi với con của cô đi. " Mộc Trà nhìn hắn, ánh mắt như lạc đi, giọng nói nhẹ tẫng tựa như lôi theo cả máu tươi và thanh quản: " Nhưng con tôi đi đâu mất rồi? " " Tôi đã mang thai nó được tám tháng, nó ở trong bụng tôi, cùng tôi hít thở, cùng tôi đập chung nhịp tim, nó đạp tôi, còn ở bên tôi. " " Tôi cũng đã sinh nó rồi. Nhưng không hiểu tại sao, tự dưng nó mất rồi? " Mộc Trà không nhìn hắn, tựa như hỏi vu vơ: " Dịch Giản, sao anh lại làm như vậy với tôi? Tại sao? " Hắn giống như một đứa trẻ bị mắc lỗi, sau đó ngước mặt, nhìn người phụ nữ đã sớm vỡ vụn thành trăm vạn mảnh, hắn với tay ôm lấy cô, Mộc Trà cũng không phản ứng. Dịch Giản ôm lấy cô, gương mặt hắn hiện rõ nỗi đau đớn, chất giọng run rẩy từng hồi: " Xin lỗi... Bối Ly, anh xin lỗi, anh xin lỗi... " Mộc Trà để mặt hắn ôm, sau đó chất giọng lạc lõng: " Dịch Giản, chúng ta ly hôn đi. " " Bối Ly, anh xin lỗi... Đừng rời xa anh, xin lỗi... " Đau đớn truyền lên từ bụng, Mộc Trà đột nhiên ho dữ dội, từ thanh quản truyền đến đau đớn, mùi tanh nồng trong khoang miệng, cô đưa tay lên che miệng ho, cuối cùng ho ra một bục máu đen... Bàn tay Dịch Giản run rẩy, ôm chặt lấy Mộc Trà, cô chậm rãi ngất đi trong ngực hắn. Hắn bủn rủn chân tay, thanh âm như vỡ ra: " Bối Ly, Bối Ly... "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]