Chương trước
Chương sau
"Có cư dân phản ánh, trong nhà các cô bốc ra mùi hôi thối, nhiều trẻ em xung quanh tiểu khu bị mùi từ phòng các cô gây ngất xỉu hàng loạt, đây là lệnh khám xét của chúng tôi, xin hãy phối hợp kiểm tra."
Không bao lâu sau khi Kỷ Tiểu Tư đập vỡ trứng, mùi hôi thối kia tràn ra bên ngoài, cô ta còn đang thấy trưởng nhóm[Hoa khôi của trường]nói không thể đập vỡ, thì mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không tốt lắm.
Quả trứng thật sự quá thối, cô ta căn bản không dám cứ thế lấy ra, đang âm thầm lo lắng không biết xử lý quả trứng kia thế nào.
Cô tìm [Hoa khôi của trường]trong nhóm để nhờ giúp đỡ, tiếc là khi đó Đường Quả đang bận trêu chọc Ngụy Việt, không theo dõi nhóm chat.
Cứ như vậy, chưa đầy mười phút, mùi thối của quả trứng hỏng từ cửa sổ bay ra ngoài. Khiến trẻ em đang chơi đùa bên dưới và người già bị mùi này làm ngất xỉu, được người nhà đưa đi bệnh viện.
Cả tiểu khu đều tràn ngập cái mùi thối không cách nào hình dung đó, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của cư dân, bọn họ phải báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát điều tra, phát hiện mùi lạ bốc ra từ nhà Kỷ Tiểu Tư, nên tìm tới cửa.
"Tôi. . . . . . Tôi nhặt được một quả trứng, tôi cũng không biết đó là trứng gì, mới tò mò để ở trong nhà, không ngờ nó lại có mùi như thế này."
Kỷ Tiểu Tư thật sự muốn khóc, sao cô ta biết được quả trứng này không thể đập vỡ, trưởng nhóm lại không nói rõ, làm hại cô bây giờ cũng không giải thích rõ ràng được.
Mặc kệ Kỷ Tiểu Tư nói thế nào, vẫn bị cảnh sát đưa về đồn, muốn cô ta phối hợp điều tra. Kỷ Tiểu Tư không còn cách nào khác đành phải gọi điện thoại nhờ Phó Trác Thư giúp đỡ, sau đó mới đi cùng cảnh sát về đồn.

Trong giờ học buổi chiều, Đường Quả không thấy Kỷ Tiểu Tư, liếc nhìn nhóm chat lì xì, lúc này mới phát hiện Kỷ Tiểu Tư đã tìm cô từ lâu, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Kỷ Tiểu Tư đâu?"
"Bị đưa đến đồn cảnh sát, rất nhiều trẻ em và người già trong tiểu khu của cô ta bị mùi thối làm ngất xỉu."
"Ồ. . . . . ."
Đường Quả cũng không quan tâm, để Kỷ Tiểu Tư nếm thử mùi vị bị mọi người bài xích, không biết những người đó có yêu cầu nhà bọn họ chuyển đi không, cô có chút tò mò.
Sau khi quả trứng kia bị hỏng, cũng không có chỗ gì xấu, chỉ rất thối mà thôi.
[Ký chủ, Ngụy Việt đang liếc trộm cô.]
Hệ thống có cảm giác mình như chó nhật, nó có thể kiểm tra khi Ngụy Việt nhìn Ký chủ nhà nó thì nhịp tim không bình thường, quả thật Ngụy Việt đã bị Ký chủ nắm trong tay.
Nói thật nó có hơi thất vọng, dù sao Ngụy Việt cũng là người đầu tiên kiên trì vững tâm trước Ký chủ lâu như vậy.
Ai mà ngờ được, đó là do Ký chủ chưa nghiêm túc mà thôi, kết quả là thua ngay sau đó.
"Phó Trác Thư cũng không ở đây, đến đồn cảnh sát xem Kỷ Tiểu Tư rồi à?"

Khóe miệng Đường Quả thoáng hiện nét cười, cực kỳ rực rỡ, khiến Ngụy Việt nhìn lén cô mà tim đập thình thịch, cậu vội vàng cúi đầu xuống, tỏ vẻ như mình không thấy gì cả.
Rõ ràng bây giờ trông cô hơi khó coi, nhưng càng nhìn cậu lại càng muốn nhìn thêm, chắc là bị bệnh rồi, Ngụy Việt có hơi mờ mịt suy nghĩ, ngày mai có nên trốn tiết không đây.
Buổi chiều sau khi tan học, Ngụy Việt cũng không lao ra khỏi lớp đầu tiên, mà trái lại âm thầm quan sát bạn cùng bàn của mình.
Thấy Đường Quả vẫn đang làm bài tập, cậu không kìm lòng được, "Cậu không mang bài tập về nhà à?"
"Ừ, cũng không quá nhiều, làm xong rồi về."
"Làm xong thì đã sáu rưỡi rồi."
"Có tài xế và vệ sĩ chờ ở bên ngoài."
Ngụy Việt không nói, lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình, mọi người trong lớp đều quen với việc Đường Quả làm xong bài tập mới về nhà, sau khi chào cô thì mập mờ nhìn Ngụy Việt một cái, cười híp mắt rời đi.
Ngụy Việt: ". . . . . ." Tức giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.