Đường Quả vừa ăn cơm, vừa cười hì hì nhìn Ngụy Việt mang vẻ mặt không được tự nhiên, đang cầm hộp cơm, "Còn nói không thích tôi, sao lại quan tâm tôi như vậy."
Ngụy Việt: ". . . . . ." Cậu hối hận.
Đúng vậy, vừa rồi cậu làm cái gì thế, có quỷ mới biết tại sao cậu lại làm như vậy. Ngụy Việt nghi ngờ cậu bị trúng tà, mới có thể làm ra chuyện phi lý như vậy.
Cậu vội vã ăn cơm, không thèm để ý hình tượng, cố gắng dùng cái này để quấy rối suy nghĩ lung tung của mình. Cậu chỉ nể tình là bạn cùng lớp, giúp đỡ một chút thôi.
"Trước giờ cậu đều không thích giúp đỡ bạn học, hôm nay làm nhiều như vậy, nếu không phải cậu thích tôi, thì cậu phải nói cho rõ ràng, nếu không thì tôi sẽ hiểu lầm, " Đường Quả gắp đồ ăn, ăn đến là ngon miệng, "Nhưng mà cậu có giải thích cũng vô ích, trước giờ tôi đều cho rằng cậu thầm mến tôi, bây giờ còn làm ra nhiều chuyện không phù hợp với hành vi của cậu như vậy, cậu có giải thích thế nào cũng không tẩy sạch được."
Ngụy Việt: ". . . . . ." Sao cậu không để cô đói chết luôn đi?
"Vừa rồi cậu vội vàng ôm tôi từ lớp học đến phòng y tế, lại cẩn thận ôm tôi từ phòng y tế về lớp học, mọi người trong trường đều nhìn thấy, bây giờ chắc là tin đồn về tôi đang lan tràn bên ngoài rồi, không tin thì cậu mở group của trường lên mà xem, không chừng còn có cả hình cậu ôm tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/915194/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.