Chương trước
Chương sau
"Chỗ nào không thoải mái?"
"Sắc mặt cậu nhìn rất yếu ớt."
Hỏi xong câu thứ nhất, thì câu thứ hai thứ ba cũng nói ra một cách tự nhiên.
Cảm giác mất tự nhiên trong lòng Ngụy Việt biến mất, ánh mắt nhìn Đường Quả chăm chú. Thấy cô chỉ cười, cậu cũng lười tính toán, động tác tiếp theo khiến hệ thống sững sờ.
Cậu trực tiếp ôm Đường Quả lên, còn là kiểu ôm công chúa, thấy cô giãy dụa một cái, cậu lạnh lùng nói, "Không được nhúc nhích, tớ đưa cậu đến phòng y tế."
"Tôi biết cậu thầm mến tôi mà."
Ngụy Việt: ". . . . . ." Thật là muốn ném cô xuống đất.
Nhưng cánh tay cậu lại ôm chặt hơn, thậm chí lúc bước xuống cầu thang còn sợ mình mất thăng bằng làm cô ngã, mà cực kỳ cẩn thận, khiến những người đi ngang qua sợ ngây người.
"Đó là Ngụy Việt à?"
"Đang ôm Hoa hậu Đường đúng không?"
"Trời ạ, sao có thể chứ, không phải Ngụy Việt không thích hoa hậu Đường à?"

"Thật ra hoa hậu Đường rất tốt, nếu như tôi là Ngụy Việt thì tôi cũng không kiềm chế được."
Ngụy Việt nghe thấy thì bước chân cứng đờ, nhưng vẫn vững vàng ôm Đường Quả đến phòng y tế, chỉ là hai vành tai đỏ ửng đã bán đứng cậu. Cậu mím môi, cẩn thận đặt Đường Quả lên chiếc giường trong phòng y tế.
"Cậu ấy có vẻ không ổn lắm, cô kiểm tra giúp cô ấy xem."
Khi Đường Quả được kiểm tra, Ngụy Việt đút hai tay vào túi quần, không nhìn chằm chằm vào Đường Quả nữa, mà ánh mắt thỉnh thoảng len lén liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô. Về vết sẹo trông rất đáng sợ kia, lần này cậu cũng nghiêm túc nhìn thử, lông mày hơi cau lại, cậu có xúc động muốn lấy vết sẹo trên mặt cô xuống.
Trong lòng đột nhiên cả kinh, thấy bác sĩ đã kiểm tra gần xong thì đi qua hỏi.
"Chỉ bị thiếu máu thôi, nữ sinh sợ béo, thường không ăn cơm, sau này chú ý ăn uống đúng giờ là được." Bác sĩ nói thầm một câu, ở trường xuất hiện rất nhiều tình huống giống thế này.
Ngụy Việt lại đưa Đường Quả về lớp học, ấn cô vào chỗ ngồi, vẻ mặt có chút nghiêm túc, "Ngồi ở đây không được nhúc nhích, tớ đi mua cơm."
Nhìn Ngụy Việt vội vàng rời đi, Đường Quả vui vẻ bật cười, "Sao nào? Ta đã nói cậu ấy thầm mến ta mà."
Hệ thống: [Ký chủ, sau này tôi sẽ không bao giờ ... nghi ngờ cô nữa, tôi phát hiện có một khoảnh khắc nhịp tim của cậu đập rộn lên, người này kiểm soát thật tốt, suýt chút nữa thì đánh lừa được tôi.]
Đường Quả không trả lời hệ thống, một chuỗi số liệu sao có thể đo lường chính xác được lòng người chứ?

[Ký chủ, cô sẽ ra tay với cậu ấy à?]
"Ta nghĩ như vậy, có hơi muốn ra tay với cậu ta, vừa rồi khi thấy vành tai cậu ta đỏ lên, có chút đáng yêu, ngươi có cảm thấy thế không?" Trong mắt Đường Quả mang theo vẻ hứng thú, "Ta muốn nghiêm túc nói chuyện yêu đương với cậu ấy một lần."
Hệ thống cân nhắc lời này, "Kết hôn à?"
Lang thang nhiều thế giới như vậy, cho dù Ký chủ nhà nó làm nữ phụ, vật hi sinh, nhân vật phản diện, cho dù rất thích một người, cũng chưa từng thật sự kết hôn với ai cả.
"Tại sao phải kết hôn?" Đường Quả kỳ quái, "Nói anh yêu em, em yêu anh cả đời không tốt sao?"
[Ký chủ, cô thế này bị gọi là đùa giỡn lưu manh.]
"Ta cũng không vứt bỏ cậu ấy, ta đùa giỡn lưu manh chỗ nào? Ai nói nói chuyện yêu đương thì không thể ở chung một chỗ cả đời?"
Cuối cùng hệ thống cũng ý thức được, cái nhìn của ký chủ nhà nó đối với tình yêu có vấn đề, không, cả người Ký chủ đều có vấn đề. Trước đây nó không chú ý tới, hôm nay mơi hơi phát hiện ra.
[Ký chủ, cô có biết cô có vấn đề không?]
"Ăn cơm."
Trước khi Đường Quả kịp trả lời, Ngụy Việt đã cầm một hộp cơm cao cao quay lại, nhanh chóng đặt trước mặt Đường Quả, không thể nghi ngờ đây chắc chắn là một bữa trưa vô cùng phong phú, giá trị dinh dưỡng rất cao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.