Nàng ta không tin khi biết đó là trứng thần thú, Đường Quả vẫn còn có thể ăn bình tĩnh như vậy.
Quả nhiên, vừa nói xong câu đó, sơn động lập tức yên tĩnh. Dạ Diễm kinh ngạc, nhìn chằm chằm quả trứng đã bị cắt ra làm nhiều mảnh, gương mặt phức tạp.
Trứng thần thú???
Đó là trứng thần thú???
Vậy mà lại bị nướng lên ăn.
Đường Hoan cứ tưởng Đường Quả sẽ hối hận, nhưng Đường Quả chỉ ngẩn người một chút rồi lại khôi phục vẻ bình thường, còn ăn thêm hai miếng.
Lần này ăn chậm hơn, dáng vẻ cũng rất hài lòng.
“Ta còn đang thắc mắc tại sao lại ngon như vậy, thì ra là trứng thần thú.” Đường Quả vội vàng đưa một đĩa cho Dạ Chu: “Biểu ca, huynh vất vả rồi, mau ăn một chút đi. Trứng thần thú rất hiếm gặp, cả đời chắc chỉ ăn được một lần.”
“Đại tỷ, nếu đây thực sự là trứng thần thú thì ta không chia cho tỷ đâu, thực ra ta cũng không thật lòng mời tỷ ăn.”
Đường Hoan giận điên người, nhìn chằm chằm Đường Quả, tất cả biểu cảm không hề che giấu.
Giây phút này Đường Hoan vô cùng căm hận Đường Quả, rõ ràng nàng ta đã được sống lại một lần nữa, vậy mà tại sao vẫn không thể so với Đường Quả?
Cái gì cũng bị đối phương áp chế…Rõ ràng nàng ta đã khiến cha vui vẻ, để nương sống sót, còn chiếm được sự sủng ái của cha.
Rõ ràng Đường Quả ở Đường gia chỉ là một người vô hình, rõ ràng cha đã dành tất cả mọi tài nguyên cho nàng ta, rõ ràng nàng ta đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/915167/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.