Chương trước
Chương sau
Dạ Chu không trực tiếp rời khỏi, ngược lại đi bên cạnh xe ngựa, xe ngựa không nhanh, hắn đột nhiên cũng không vội tu luyện.
Mà là suy nghĩ, kẻ bám dai như đĩa thật sự không bám theo hắn nữa ư?
Nói từ bỏ là từ bỏ sao?
Lúc đầu không phải còn nói nhất định phải gả cho hắn, muốn bám lấy hắn cả đời ư.
Đôi lông mày xinh đẹp của Dạ Chu nhíu chặt, hắn nghĩ sao cũng không nghĩ thông, không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào xe ngựa, không biết kẻ bám dai như đĩa những năm này đã xảy ra chuyện gì, sao lại từ bỏ đeo bám hắn rồi.
“Vậy cô Đường, nếu chúng ta giải trừ hôn ước trong hoà bình, ta có thể lấy thân phận làm bạn của muội, quá giang xe của muội được không?”
“Không được. Ta không có hứng thú làm bạn với người cũ. Ta sợ đối tượng tương lai của ta sẽ hiểu lầm.” Giọng êm tai của người phụ nữ trong xe truyền tới.
Dạ Chu bất giác bực bội, hắn vốn nên nhanh chóng bỏ đi mới phải, không hiểu sao, ngược lại cứ bước theo xe ngựa.
Có lẽ, hắn nên làm rõ kẻ bám dai như đĩa này tại sao lại huỷ hôn, hắn mới không tin cái cớ đó.
“Đồ hèn.”
Đường Quả trong xe bật cười chế nhạo hệ thống, tựa vào ghế đệm, nhắm mắt bắt đầu tu luyện, khéo miệng nhếch lên một nụ cười.
Dạ Chu đã nhiều năm không gặp Đường Quả, không muốn gặp lại lần nữa, là cảnh tượng như vậy. Biết Đường Quả bằng lòng huỷ hôn với hắn, hắn không nhịn được mà suy đoán, đối phương tại sao lại đưa ra quyết định như vậy.
Thỉnh thoảng ghé nhìn sang xe ngựa, khi gió thổi vén rèm cửa sổ, lờ mờ có thể thấy người bên trong. Hắn sợ bị người ta phát hiện nên vội quay đầu, giả bộ như đang nghiêm túc đi đường.
Chờ một lúc lâu, người trong xe ngựa hình như vẫn chưa phát hiện, hắn không kiềm được lại nhìn lần nữa.

Lúc này mới phát hiện đối phương đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Không biết thế nào mà trong lòng Dạ Chu có một sự phức tạp khó nói.
Mấy ngày này, Đường Quả trừ việc xuống xe ăn uống, cơ bản cũng không thèm giao lưu câu nào với Dạ Chu.
Thỉnh thoảng Dạ Chu muốn gợi chủ đề, thì nhanh chóng bị đối phương chặn lời định nói làm hắn tức chết.
Bây giờ Dạ Chu đã không còn đi bên ngoài xe ngựa nữa. Buổi sáng ở một thị trấn nhỏ, hắn đã mua một chiếc xe ngựa, giục xa phu ngồi trước đánh xe chứ không dùng đôi chân đi bộ nữa.
Cho dù là vậy, hắn vẫn bám sát xe của Đường Quả, vốn không có ý rời khỏi, thật ra hắn cũng không biết tại sao.
“Nghe nói cô hai nhà họ Đường bị thương nặng, tới bây giờ vẫn chưa hồi phục.”
“Ta cũng nghe nói, tuy nhà họ Đường giấu rất kỹ, nhiều tháng nay cũng không gặp cô hai nhà họ Đường. Theo tin của người trong cuộc, hôm đó cô hai nhà họ Đường bị người ta ôm về, trên người bê bết máu, tình trạng thê thảm.”
“Đã hơn 3 tháng rồi, cũng không biết nhà họ Đường bên đó có tin gì không nữa.”
“Nhà họ Đường không dễ gì mới có một thiên tài như vậy, nếu thật sự bị huỷ đi thì tổn thất khá lớn.”
Đi vào Bình thành, cũng chính là chủ thành của nước Tiên Bình, khắp nơi đều bàn tán chuyện nhà họ Đường.
“Cho dù bị huỷ, tốt xấu gì cũng nhặt mạng về. Ta nghe nói, cô gái trưởng của nhà họ Đường tới bây giờ vẫn chưa có tin tức, cũng không biết có phải bị quái vật thịt rồi không nữa.”
“Đúng vậy. Ta nhớ cô hai và con gái trưởng nhà họ Đường cùng rèn luyện phải không? Cô hai nhà họ Đường lành ít dữ nhiều, chứ đừng nhắc tu vi cũng không bằng con gái trưởng.”
“Quá nữa là mất mạng, nghe nói họ đụng chạm quái vật có sức mạng bằng Nguyên Quân, làm gì là đối thủ.”
Đường Quả lái xe ngựa tới nhà họ Đường, đáy mắt của Dạ Chu loé lên sự nghi ngờ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang xe ngựa đi bên cạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.